Chương 46: Trường sinh bất tử

Liễu Điền không bị nội thương, chỉ bị thương tứ chi mà thôi, nên tuy rất đau đớn nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Hắn mở to mắt, người lạnh run, không biết là do hàn khí từ cái bao tay làm lạnh, hay vì quá mức khẩn trương.

"Sao mày không mắng tao là heo nữa đi?"

Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống, cười lạnh nhìn Liễu Điền chằm chằm.

"Chúng mày đều là heo, lũ heo ngu xuẩn." Liễu Điền nghiến răng nghiến lợi nhìn Tả Đăng Phong, khóe miệng còn lưu vết máu.

"Mày nói tiếng Trung không giỏi chút nào, chúng ta nói chuyện bằng tiếng Nhật đi." Tả Đăng Phong ngồi xuống đối diện với Liễu Điền.Mày muốn làm gì? Liễu Điền co rúm người. Lúc trước Tả Đăng Phong khi xông lên lầu ba đúng là hô bằng tiếng Nhật, nên Liễu Điền biết là hắn biết tiếng Nhật.

"Mày biết tao là ai không?" Tả Đăng Phong bình tĩnh hỏi.

"Bộ dáng mày thay đổi, nhưng con mèo này thì không." Liễu Điền nhíu mày trả lời. Hắn không rõ vì sao Tả Đăng Phong lại bình tĩnh như vậy.

"Mày là quân nhân, phải làm theo mệnh lệnh của cấp trên, nên tao không trách mày, tao bắt mày chỉ là muốn biết Đằng Khi đang ở đâu thôi." Tả Đăng Phong cười thầm, lời hắn nói trên miệng thực không phải điều hắn nghĩ trong lòng.

"Ha ha, con heo kia, mày tưởng tao tin lời nói của mày à? Mau giết tao đi, người lính Nhật hoàng không bao giờ biết khuất phục." Liễu Điền mặt đầy vẻ khinh bỉ. Hắn lớn hơn Tả Đăng Phong mười mấy tuổi, tính cách lão luyện hơn Tả Đăng Phong nhiều, hiểu rõ Tả Đăng Phong chỉ đang lừa phỉnh hắn mà thôi.

"Nói cho tao biết chỗ ở của Đằng Khi, tao sẽ cho mày chết thoải mái." Tả Đăng Phong lạnh lùng. Nếu Liễu Điền đã đoán ra được ý nghĩ của hắn, thì hắn cũng không cần phải ngụy trang nữa. Liễu Điền lại khinh miệt nhìn Tả Đăng Phong, không đáp.

Tả Đăng Phong thấy vậy, liền nắm lấy tay phải của Liễu Điền, bẻ gẫy ngón út, Liễu Điền đau quá hét thảm một tiếng.

"Chẳng ai nghe thấy đâu." Tả Đăng Phong lại bẻ ngón áp út Liễu Điền.

Thực ra nghe Liễu Điền kêu thảm thiết như vậy khiến Tả Đăng Phong có cảm giác mình quá tàn nhẫn, nhưng hắn luôn cố gắng ra vẻ bình thản, hắn càng bình thản, thì Liễu Điền bị áp lực tâm lý càng lớn.

"Tụi mày có bác sĩ giỏi, ngón tay có gãy cũng gắn lại được mà."

Tả Đăng Phong vừa nói vừa tiếp tục bẻ nốt từng ngón còn lại. Thập Tam vốn đang nằm sấp ở cửa động, bị Liễu Điền tru lên ầm ĩ quá, bèn đứng dậy quay đầu đi tìm chỗ yên tĩnh hơn.ba, ga, ya, lu. Liễu Điền đau quá chửi ầm lên.

"Khỏi cần phải mắng tao khốn kiếp, đúng rồi, mày có vợ không?"

Tả Đăng Phong cầm lấy bàn tay trái của Liễu Điền.

"Tao sẽ không khuất phục, dũng sĩ Thiên hoàng không bao giờ khuất phục." Liễu Điền cao giọng hô, lời này là để cho Tả Đăng Phong nghe, cũng là nói cho mình nghe.Mày có con không? Tả Đăng Phong lại bẻ một ngón tay.

"Mau giết tao đi, mau giết tao đi." Liễu Điền nghiến răng trừng mắt, cố nén đau đớn.

"Tao không muốn tra tấn mày, nhưng tao muốn biết Đằng Khi đang ở đâu." Tả Đăng Phong cứ nói một câu là bẻ một ngón tay của Liễu Điền.

"Tao không bao giờ bán đứng chiến hữu." Liễu Điền đau đến mức toàn thân run rẩy.

"Mày nghĩ mày còn chịu được bao lâu?" Tả Đăng Phong bẻ gãy hết năm ngón tay trái, sau đó lùi lại vài bước mỉm cười nhìn Liễu Điền.

"Đồ con heo, đồ con heo ngu xuẩn, con heo đê tiện!" Liễu Điền nhổ nước bọt.

"Bọn Nhật các người thích nhổ nước miếng quá nhỉ!" Tả Đăng Phong nghiêng người né qua, nhếch miệng cười. Liễu Điền không nói gì nữa, chỉ rên rỉ, mười ngón bị bẻ gãy làm hắn đau muốn chết.

"Nếu mày vẫn không nói, tao sẽ cắt mũi mày, móc mắt mày, cắt lưỡi của ngươi, thiến thứ đồ hại người của mày."

Tả Đăng Phong nhả ra từng chữ, vô cùng thong thả.

"Có nói cũng chết, không nói cũng chết, mày mau giết tao đi." Liễu Điền gào lên.

"Chỉ cần mày trả lời câu hỏi của tao, tao cam đoan không giết mày." Tả Đăng Phong nghe ra Liễu Điền đã có ý buông xuôi.

"Mày lấy gì cam đoan?"

Liễu Điền rốt cục cũng khuất phục. Kỳ thực người Nhật cũng chẳng phải cứng cỏi gì cho lắm, chỉ là quá mức sĩ diện mà thôi, nếu không có đồng bọn ở ngay đó, bọn họ cũng sẽ vì sống sót mà không biết xấu hổ. Tả Đăng Phong nghe vậy đi tới xách hắn lên, xoay người ra khỏi sơn động, gọi Thập Tam, đi về phía bắc.Mày định làm gì? Liễu Điền sinh ra hy vọng muốn sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!