Tả Đăng Phong không khóc được nữa, nỗi đau của hắn đã đến mức tận cùng, không còn nước mắt, chỉ còn chết lặng. Trên người hắn có vết thương, đi rất chậm, di chuyển hơn mười dặm sơn đạo thì trời đã tối.
Nhìn đạo quan ngay trước mặt, Tả Đăng Phong không có dũng khí để đi vào, vì hắn biết nơi đó không còn người chờ hắn, đón hắn, chỉ có tĩnh mịch và cô độc mà thôi.
"Phải mau hồi phục, để sớm báo thù, nhanh chóng xuống dưới đó với cô ấy."
Tả Đăng Phong nghỉ ngơi rất lâu, cuối cùng cố lấy hết dũng khí đi vào lối rẽ tới đạo quan. Tới cửa, Thập Tam từ trong đạo quan chạy ra. Thập Tam xuất hiện làm nỗi lòng của Tả Đăng Phong giảm bớt vài phần. tuy Thập Tam không phải người, nhưng tốt xấu cũng là bạn.
Trở lại đạo quan, Tả Đăng Phong bắt đầu nhóm lửa nấu cơm. Thực ra hắn cũng không đói, nhưng hắn bắt buộc mình phải ăn cơm. Ăn cơm để còn sống, sống để báo thù, chỉ có báo thù mới có tư cách xuống dưới đó làm bạn vì cô gái vì mình mà chảy hết máu.
Ăn bậy bạ cho xong bữa tối, Tả Đăng Phong lên giường nằm. hồi chiều chôn Vu Tâm Ngữ hắn đã mệt lắm rồi, lại mang theo vết thương trên người đi đường núi khiến hắn càng kiệt sức, nên vừa lên giường một cái là thiếp đi ngay, hắn không biết rõ là mình ngủ hay mình xỉu, nhưng dù là cái nào thì hắn cũng thấy thoải mái, vì cuối cùng cũng không phải chịu đựng thêm nỗi khổ vô tận nữa, ít nhất là đêm nay.
Tỉnh lại trời đã sáng, sau khi tỉnh lại, Tả Đăng Phong thấy mình bị sốt, người yếu ớt không còn chút sức lực nào. Cố gọi Thập Tam mấy lần, nhưng Thập Tam không có ở trong phòng, nên Tả Đăng Phong cố nghiến răng lê xuống giường uống nước.
Uống nước xong, hắn lại nhóm lửa. tuy Tả Đăng Phong không biết y thuật, nhưng hắn biết mình sốt là do vết thương nhiễm trùng nên phải tăng nhiệt độ trong phòng lên, nếu để phòng lạnh sẽ làm thể lực tiêu hao nhiều hơn.
Tả Đăng Phong ngồi yên trước lò sưởi, nhìn lửa cháy bên dưới, lại nhớ tới từng chi tiết sinh hoạt với Vu Tâm Ngữ, mỗi kỷ niệm đều làm tim hắn đau đớn, nhưng hắn vẫn tiếp tục cố nhớ, hắn sợ mình quên, hắn muốn đem tất cả ghi tạc trong đầu.
Nhiệt độ trong phòng đã ấm lên, hắn lại bò lên giường, nằm im, đồng hồ đã lâu không lên dây cót nên đã ngừng chạy. Giữa trưa, Thập Tam trở về, mang theo một con thỏ.
Thập Tam thường không mang đồ ăn về, nên Tả Đăng Phong biết Thập Tam đem về là để cho hắn, vì vậy cố xuống giường xử lý con thỏ, ăn xong lại leo lên giường.
Thanh Thủy đạo quan là nơi Vu Tâm Ngữ đã ở nhiều năm, bây giờ cô đã rời đi, Tả Đăng Phong nhìn chỗ nào cũng thấy hình bóng cô, nỗi thống khổ, nhớ nhung tê tâm liệt phế.
Tả Đăng Phong đi đốt chút tiền giấy cho Vu Tâm Ngữ, ít tiền giấy này là hắn nhặt được trong đại điện, chắc là của người tế điện trước đây.
Một trăm ngày sau, Tả Đăng Phong đã có thể đi lại bình thường, vì hắn không bị thương tới xương cốt. xuống đất rồi, Tả Đăng Phong lập tức tìm kiếm mọi ngóc ngách trong đạo quan, hắn muốn tìm xem sư phụ của Vu Tâm Ngữ có để lại bí kíp đạo thuật hay không.
Hồi trước mỗi khi Vu Tâm Ngữ dùng đạo thuật, Tả Đăng Phong đều nhìn thấy. Vu Tâm Ngữ nhỏ nhắn nhẹ cân , vậy mà lại ném đám lính Nhật bản mạnh khỏe không tốn chút sức nào, mà đấy là chỉ học có mấy ngày, học phần da lông mà thôi, nếu học hết, uy lực chắc chắn rất lớn.
Tả Đăng Phong bắt đầu tìm từ tây phòng, vì theo lời Vu Tâm Ngữ, đây là phòng ở trước kia của sư phụ cô. Nếu bà ta thực sự có để lại cái gì, thì khả năng để ở trong phòng này là lớn nhất. nhưng kiểm tra hết tất cả, Tả Đăng Phong cũng không tìm ra được cái gì.
Tây phòng không có, thì đến đông phòng. Đông phòng cũng không tìm thấy gì, Tả Đăng Phong tới đại điện, tất cả những chỗ nào có thể tìm đều tìm cả, thậm chí xuống cả địa đạo cẩn thận tìm tới tìm lui mấy lần, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Tả Đăng Phong vẫn không bỏ cuộc, bắt tìm cạy từng cục gạch dưới đất để tìm, hơn nửa tháng đào bới, hắn cuối cùng cũng thực sự tuyệt vọng, đạo quan không hề có bất kỳ sách vở nào.
Hắn vội vàng muốn học đạo thuật vì Đằng Khi là quân nhân, nếu muốn tới gần hắn quá khó khăn, thể chất của Tả Đăng Phong lại kém, chạy không nhanh, nhảy không cao, khí lực cũng không lớn, nếu chính diện đánh nhau với Đằng Khi chắc chắn không phải là đối thủ, chỉ có học đạo thuật mới có thể nhanh chóng tiếp cận giết chết Đằng Khi, vì không thể dùng súng, sẽ gây ra tiếng động lớn.
"Thập Tam, tao muốn đi núi Thánh kinh ở phía tây một chuyến, mày ở đây nhé." Tả Đăng Phong thu dọn hành lý, chăn nệm rồi nói với Thập Tam.Meo~ Thập tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong đầy dò hỏi. trong suốt Tả Đăng Phong nằm liệt giường, Thập Tam không hề rời khỏi hắn, mỗi ngày đều mang thịt tươi về cho hắn, Tả Đăng Phong có thể phục hồi nhanh chính là nhờ công của Thập Tam.
"Tao muốn báo thù, tao phải học đạo thuật, nghe nói trên núi Thánh kinh có đạo sĩ biết pháp thuật, tao sẽ đi tìm họ để học." Tả Đăng Phong đeo hành lý lên lưng.
Trước đây hắn đã từng đọc tư liệu, biết núi Thánh kinh phía tây nam huyện Văn Đăng chính là cái nôi của Toàn Chân phái, cũng biết trên ngọn núi kia có rất nhiều đạo sĩ học pháp thuật.Meo~ Thập Tam đi theo Tả Đăng Phong ra khỏi đông phòng.
"Tao đi cũng không xa lắm, từ nay trở đi có rảnh tao sẽ trở về tìm mày, mày ở đây giữ nhà."Tả Đăng Phong chỉ về phía đông phòng.
Thập Tam lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, mắt đầy vẻ không muốn. một người một mèo sống chung với nhau bao ngày, tình cảm thân thiết, Thập Tam không bỏ được Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không bỏ được nó.
"Thôi vậy, mày đi với tao."
Tả Đăng Phong đóng cửa phòng, mang theo Thập Tam rời khỏi Thanh Thủy đạo quan. Trước khi đi, Tả Đăng Phong lại tới chỗ Vu Tâm Ngữ. trong thời gian vừa rồi Tả Đăng Phong đã tới đây rất nhiều lần, những gì cần nói đã sớm nói cả, nên lần này chỉ ngồi trước mộ một lúc rồi rời đi, đi sớm để còn về sớm.
Lúc xuống núi, Tả Đăng Phong quay lại nhìn đạo quan lần nữa. đạo quan này đã mang tới niềm vui cho hắn, cũng mang tới đau thương vô tận. nhìn một hồi thật lâu, Tả Đăng Phong mới xoay người xuống núi.
Xuống núi rồi, trong đầu Tả Đăng Phong cứ mãi quanh quẩn một nghi vấn, thường đạo quan dù không có sách vở bí kíp thì cũng p hải có vài cuốn điển tịch đạo giáo thông thường, vì lẽ gì Thanh Thủy đạo quan lại chẳng có cái nào?!
Núi Thánh kinh nằm ở phía Tây bắc của huyện Văn Đăng, thị trấn Cát Gia, chính thực là cái nôi của Toàn Chân phái (ai bảo Toàn Chân phái ở núi Chung Nam chính là kẻ tung tin vịt!), từ thời Hán Đường bắt đầu có đạo sĩ sống ở núi Thánh kinh, truyền thừa đến bây giờ, hương khói cường thịnh, tạo nên làn sóng tu đạo tập võ rất thịnh hành.
Tả Đăng Phong muốn vào đó tìm sư phụ học đạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!