Chương 17: Đại tá Đằng Khi

Đóng kín cửa ngoài, lập tức Tả Đăng Phong quay về phòng.

"Chuyện gì thế? Vu Tâm Ngữ thấy vẻ mặt Tả Đăng Phong khẩn trương nên vội vàng hỏi."Vừa rồi Thôi trưởng thôn dẫn hai người đến đây, muốn xem Thập Tam, anh nói với bọn hắn Thập Tam đã chết, bọn họ không tin.

"Tả Đăng Phong nôn nóng đi quanh phòng."Cần gì quản bọn họ tin hay không, Thập Tam là của chúng ta, muốn cho xem hay không do chúng ta quyết định.

"Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ đầy kiên định, hơn một năm qua, hai người và Thập Tam đã gắn bó sâu đậm, Thập Tam không chỉ là sủng vật mà còn như một người bạn của họ."

Hai người kia là người Nhật, trước khi đi bọn chúng nói tiếng Nhật, một người trong đó là đại tá Đằng Khi, Đằng Khi là một dòng họ ở Nhật, đại tá là quân hàm trong quân đội

"Tả Đăng Phong lo lắng nói. Hắn và Vu Tâm Ngữ sống nơi sơn dã này, lần cuối cùng rời núi là nữa năm trước, lúc ra ngoài mua hạt giống, trong vòng nữa năm này, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết."Người Nhật đánh tới rồi sao?

"Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ ngạc nhiên."

Không rõ, nhìn bộ dạng Thôi trưởng thôn thì không phải là do bọn họ ép buộc đến.

"Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng nói. Căn cứ vẻ mặt Thôi trưởng thôn phán đoán thì khả năng lớn là hắn bị lừa gạt, nếu như là bị ép bức thì chắc đã không giữ được bình tĩnh như vậy rồi."

Bọn họ tìm Thập Tam làm gì?

"Vu Tâm Ngữ nghi ngờ hỏi."Có hai khả năng, một là muốn thông qua Thập Tam để tìm ngôi cổ mộ, loại khả năng này không lớn. Khả năng lớn nhất là muốn nghiên cứu Thập Tam.

"Tả Đăng Phong cau mày mở miệng."Tại sao lại phải nghiên cứu Thập Tam. Vu Tâm Ngữ hỏi.Thập Tam trong mộ không ăn uống gì ba ngàn năm, lẽ nào em không cảm thấy kì quái?

"Tả Đăng Phong bắt đầu nhanh chóng chỉnh lý lại chăn nệm."Bọn họ chưa từng thấy qua Thập Tam, sao biết được những việc này?

"Vu Tâm Ngữ thắc mắc hỏi."

Bọn Thôi trưởng thôn khi bán vòng cổ ắt cũng có nói đến lai lịch của vòng cổ, chắc là đều do cái vòng cổ này gây nên. Nhanh, đừng nói nữa, thu dọn đồ đạc rồi trốn nhanh, bọn họ lập tức vây quanh nơi này ngay." Tả Đăng Phong vội vàng nhìn Vu Tâm Ngữ nói.

Vu Tâm Ngữ nghe vậy cũng nhanh chóng tiến hành thu dọn đồ, còn Tả Đăng Phong thì chạy lại vách tường giữa chính phòng và tây phòng, trèo lên cái ang nước chứa cá, ngó ra ngoài quan sát. Tả Đăng Phong chú ý thăm dò, thì thấy hai người Nhật ở dưới núi đang ném Thôi bảo trưởng vào bụi cỏ ven đường.

Trước đó Tả Đăng Phong không nghe tiếng súng vang lên, thầm nghĩ chắc bọn họ dùng vũ khí lạnh giết hoặc đánh ngất xỉu Thôi trưởng thôn rồi.

"Rất có thể Thôi trưởng thôn bị bọn họ giết chết."

Trong lòng Tả Đăng Phong vô cùng hoảng sợ, lại lần nữa kiểng chân lên nhìn, sau khi thấy hai người Nhật ném người vào bụi cỏ, một người lập tức đánh tiếng hô, chỉ chốc lát sau, dưới chân núi xuất hiện mười mấy người mặc áo nông dân, nhanh chóng tiến đến chỗ hai người này.

Mặc dù những người này không mặc quân phục, nhưng Tả Đăng Phong xác định được bọn họ đều là lính. Thứ nhất, bọn họ đều mang theo súng ngắn, thứ hai: khi tới trước mặt đại tá Đằng Khi thì tiến hành chào theo nghi thức quân đội.

Thấy tình hình như vậy, Tả Đăng Phong hoảng hốt chạy vào đông phòng, kéo Vu Tâm Ngữ chạy ra ngoài, không cầm theo bất cứ thứ gì, đến giờ… bảo vệ được tính mạng mới là quan trọng.

Đến trước cửa ngoài (đại môn), Tả Đăng Phong hé mở cửa, nhìn ra.. hắn liền lạnh ngắt trong tim, những người này tốc độ quá nhanh, chỉ trong chốc lát đó tới bên ngoài Thanh Thủy quan rồi.

Nếu lúc này mình và Vu Tâm Ngữ xông ra, lập tức sẽ bị bọn chúng phát hiện, dù người có chạy mau đi nữa cũng không thể nhanh hơn đạn.

"Nhanh vào địa đạo, dù bất cứ chuyện gì phát sinh cũng không được đi ra." Tả Đăng Phong đóng kín cửa ngoài, kéo Vu Tâm Ngữ vào tây phòng.

"Chúng mình cùng trốn." Vu Tâm Ngữ cũng cực kỳ khẩn trương.

"Không được, nếu như chúng ta đều núp, bọn họ nhất định sẽ tìm kiếm xung quanh, lối vào địa đạo nơi cái quan tài kia cũng không thể dấu diếm được". Tả Đăng Phong nghiêm nghị nói

"Vậy anh phải làm sao?"

Vu Tâm Ngữ dưới sự khẩn trương đã run rẩy cả người.

"Anh không sao đâu, nhớ lấy, bất kể chuyện gì phát sinh cũng không được đi ra, bọn quỷ Nhật thích chà đạp phụ nữ, nếu em đi ra, anh sẽ chết ngay trước mặt em." Tả Đăng Phong cắn răng mở miệng nói.

"Nếu như anh xảy ra chuyện gì, vậy em cũng không thiết sống nữa." Ánh mắt Vu Tâm Ngữ lộ ra vẻ kiên định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!