Vu Tâm Ngữ nghe vậy liền hiểu Tả Đăng Phong ý ở ngoài lời, nên cười thầm, mặt mày lại dãn ra.
"Đừng có cười, cách xa anh một tí, biết chưa!" Tả Đăng Phong lúc này xem như đã hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, cảm nhận được tác dụng phụ của việc túng dục quá độ.
"Được, vậy nghỉ một ngày nha." Vu Tâm Ngữ cười đi ra, một lát lại trở vào, phòng nhỏ quá, không đủ chỗ tạo khoảng cách được.Thôi, thôi, kệ đi. Tả Đăng Phong bất đắc dĩ vén chăn ra, Vu Tâm Ngữ thấy thế vội lấy quần áo đưa cho hắn.
Tả Đăng Phong mặc quần lót vào phát hiện lớp da bên ngoài vũ khí của mình hình như bị sưng lên, căng bóng như phao bơi trẻ em vậy.
"Của em có bị sưng không?" Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi Vu Tâm Ngữ, trước giờ hắn chỉ nghe nói phái nữ mới bị sưng, không ngờ đàn ông cũng bị.
"Anh muốn nhìn thử không?" Vu Tâm Ngữ cười mỉm, trong lời đầy ý dụ dỗ. Hôm qua mấy lần đều là do Tả Đăng Phong chủ động, Vu Tâm Ngữ là phụ họa cho hoàn chỉnh mà thôi.
"Nếu biết trước như vậy anh xử em từ sớm cho rồi, nhẫn nhịn suốt mấy tháng trời làm cái gì."
Tả Đăng Phong hừ một tiếng, mặc quần áo vào. Giữa nam nữ một khi ranh giới kia đã bị phá vỡ thì khoảng cách giữa họ sẽ lập tức trở nên gần hơn. Vu Tâm Ngữ lại cười, trong lòng rất là vui vẻ.
Mặc quần áo xong xuôi, ăn sáng xong, hai người dọn dẹp tiếp tục đi, trên đường tuyết đọng rất dày, họ bèn lấy dây thừng quấn thành xà cạp để tránh bị tuyết rớt vào giày và trong ống quần. Chuẩn bị xong xuôi, để lại cho Thập Tam nửa con thỏ và mấy con cá mặn, hai người mang lương khô lên đường.
Đường núi thực rất khó đi, tuyết dày tới gần đầu gối, hai người chỉ biết nhìn vào bụi cỏ để đoán đường đi, bước từng bước một. Hơn mười dặm đường mà tới qua giờ trưa mới đi xong.
Rời khỏi núi, đường dễ đi hơn nhiều, vì đã được thôn dân quét dọn gần hết, Tả Đăng Phong và Vu Tâm Ngữ tận lực tránh thôn dân nên đi thật nhanh, không muốn để ai nhìn thấy họ.
Đường ra thị trấn cũng tương đối dễ đi, tuy tuyết chưa được quét sạch hết nhưng đã có dấu chân và vết bánh xe, hai người chỉ việc đi theo vết bánh xe mà đi. Tuy hôm qua làm việc cật lực quá, thể lực còn hơi kém, nhưng tâm tình hai người lại rất tốt, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
Đi tới hơn nửa đường, hai người mới gặp được một chiếc xe ngựa đang vội đi vào thị trấn. Tả Đăng Phong liền trả năm xu, hai người leo lên xe ngựa.
Trên đường trò chuyện với người đánh xe, Tả Đăng Phong mới biết người Nhật đang đánh Tế Nam, cả huyện Văn Đăng mọi người đều bồn chồn, không biết chừng nào thì người Nhật đánh tới. Nhà nào cũng tích trữ lương thực, ai cũng bất an.
"Hay đưa mẹ anh cùng lên núi, an toàn hơn."
Tả Đăng Phong nói với Vu Tâm Ngữ, hắn đã đánh hơi thấy mùi chiến sự, và điều đầu tiên hắn nghĩ tới là tránh né. Với hắn, quyền lực và nghĩa vụ phải đi đôi với nhau, chiến tranh là chuyện của quân đội, vì họ lãnh quân lương.Ừ. Vu Tâm Ngữ cười, vui vẻ đáp ứng.
Tả Đăng Phong nắm lấy tay cô, rất vui vì cô nghĩ thông suốt như vậy. Đêm đến, hai người cũng đã vào thành, Tả Đăng Phong tìm được Bàn Đại Hải, lúc này đang ở nhờ nhà cậu hắn.
"Tuyết to như vậy mà anh lại ra đây à?" Bàn Đại Hải thấy Tả Đăng Phong, rất ngạc nhiên.
"Lo cho người nhà, nên muốn về nhìn xem." Tả Đăng Phong đáp.Đây là? Bàn Đại Hải nghi hoặc nhìn Vu Tâm Ngữ đứng sau lưng Tả Đăng Phong.
"Bà xã của tôi, là người trong thôn dưới chân núi." Tả Đăng Phong trả lời, nửa thật nửa giả.
"Ai nha, anh ghê thật! Mau vào đi!"
Bàn Đại Hải vội mở rộng cửa mời hai người vào, đưa họ tới thẳng phòng mình.
"Anh tới vừa đúng lúc, nếu không tôi cũng sẽ tới đó tìm anh." Phòng của Bàn Đại Hải rất lộn xộn.Sao vậy? Tả Đăng Phong nhíu mày.
"Phòng văn hóa giải tán rồi."
Bàn Đại Hải quơ quào dọn dẹp qua loa cái giường, dọn chỗ cho hai người ngồi.Giải tán? Tả Đăng Phong kinh ngạc.
"Đúng vậy, người Nhật sắp tới, anh xem đồ của tôi tôi đều đem về hết rồi này." Bàn Đại Hải chỉ vào ghế ăn, dao phay,…
"Vậy tiền lương của tôi?"
Tả Đăng Phong quan tâm nhất là tiền lương tháng này của hắn.
"Lương hai tháng trước phát đúng hạn, hai anh rể của anh cùng tới một lúc lấy tiền đi rồi. Tiền giải tán được năm đồng đại dương đều còn ở đây, cộng với hai đồng cho hai tháng trước nữa là bảy đồng."
Bàn Đại Hải lôi từ trong ngực ra một nắm tiền đồng để lên bàn.Anh rể tôi tới lấy? Tả Đăng Phong đếm đống tiền kia, đúng là bảy đồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!