Ngày thứ hai.
Hôm nay đệ tử cấp thấp trẻ tuổi được nghỉ phép, nên sau khi thổ nạp mây mù xong bạch xà hiếm thấy ngủ nướng.
"Đừng có ngủ, đại sâu lười, cùng đi với ta ra phía sau núi hái trái cây nào?" Đầu Từ Linh kề gần sát đầu rắn hỏi.
Quay đầu, tiếp tục ngủ.
Từ Linh tức giận đưa tay kéo đuôi rắn, giật cả buổi cũng không có đem bạch xà từ bên trên cột trước cửa giật xuống.
Rắn ăn thịt lại không ăn hoa quả, trước kia lúc buồn chán bạch xà đã nếm thử trái cây, nhưng vì giống loài khác biệt vị giác không giống nhau, nên về căn bản nếm không ra nửa phần mỹ vị lúc trước của chúng, chỉ cảm thấy như là cái túi nước.
"Ngươi nếu như chơi với ta, ta liền chuẩn bị Bồi Nguyên đan cho ngươi."
Từ Linh hai tay khoanh ở trước ngực, cười híp mắt nói một câu khiến cho bạch xà động tâm.
Hí... iiiiii ~ ~
"Ngươi đồng ý hả? Quả nhiên là con rắn tham ăn, ăn nhiều phế đan như vậy cũng không có làm ngươi chết no. Đi, tới sau núi nào."
Từ Linh dẫn đầu, bạch xà đi theo phía sau, một người một rắn lảo đảo hướng sau núi mà đi, Dương Mộc dứt khoát quay về đại điện nhắm mắt làm ngơ, kỳ thật... Trong lòng của hắn cũng muốn đi chơi. Advertisement / Quảng cáo
(Editor:
Tsundere:))))
Uốn tới ẹo lui đi theo phía sau Từ Linh, ngang qua dãy cung điện đi vào phía sau núi. Phía sau núi càng giống như là địa phương tự học của các đệ tử Thuần Dương Cung, rừng trúc xanh tươi đong đưa theo gió, bên dòng suối bãi cỏ xanh ngát.
Khắp nơi có thể thấy được đệ tử yên tĩnh tu luyện, thỉnh thoảng cũng có vài đôi tình lữ ngồi cạnh nhau anh anh em em ở bên thác nước. Nói tóm lại, nơi này là chỗ tốt, tương tự công viên bên cạnh trường đại học.
Thuần Dương Cung nằm ở Hoa Sơn có linh khí sung túc sinh cơ dồi dào, hoa tươi cây ăn quả có đủ tất cả, Từ Linh thuần thục tiến vào rừng cây quay tới quay lui để tìm một cây lê.
Cây lê rất già, nhìn ra ít nhất cũng phải năm sáu trăm tuổi, lê hương to lớn treo đầy cành cây. Nơi này cũng chỉ có Từ Linh Dương Mộc loại đệ tử thân truyền này mới có thể tới gần, các đệ tử lớn tuổi đối với quả lê hương không có hứng thú, tiện nghi cho tiểu thí hài.
"Gốc cây lê này kết trái ăn rất ngon đấy, ngươi không nếm thử a?" Từ Linh vừa ăn vừa đưa quả lê hương tới bên miệng bạch xà.
Bạch xà nghiêng đầu rắn một cái.
"Tốt a, các ngươi rắn đều ăn thịt, vậy ta liền không khách khí."
Ăn xong quả lê trong tay, Từ Linh ngẩng đầu lên thì vừa khéo trông thấy tán cây ở chỗ cao có một quả lê đặc biệt lớn, tròng mắt chuyển động, thấy bên cạnh bạch xà đang nhàm chán ngủ.
"Đại sâu lười, ngươi leo lên giúp ta đem quả lê đó lấy xuống đi, ta với không tới." Từ Linh da mặt dày nói.
Bạch xà trợn mắt trừng một cái.
Tin ngươi liền thấy quỷ, ngươi không phải biết khinh công sao, tuy nói trong lòng bất mãn nhưng không thể không uốn quanh thân cây leo cây hái lê, ở Thanh Hư Cung lăn lộn cũng không thể đắc tội địa chủ.
Rắn bò cây rất nhanh cũng rất đơn giản, đầu rắn đè nhánh cây, nhẹ nhàng nhoáng một cái rồi ngậm quả lê ném về phía Từ Linh. Từ Linh cười khanh khách tiếp lấy quả lê, lau cũng không lau há miệng liền ăn.
Bỗng nhiên, bạch xà trông thấy ở phía xa có người quen đi tới. Đặt vào kiếp trước tuyệt đối thuộc về loại minh tinh phái thần tượng, ngũ quan thanh tú đẹp trai lại mang chút dịu dàng, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài kia tựa hồ mang theo từng tia từng tia sầu lo, người mặc trường bào màu trắng lam vân lưng đeo hai thanh bảo kiếm, không chỗ nào không biểu lộ ra cao quý cùng tao nhã.
Chính là người nổi tiếng ở Thuần Dương Cung, Đại sư huynh Sở Triết.
Từ Linh đang ở dưới cây ăn lê sau khi nhìn thấy nam tử kia thế mà hai mắt đăm đăm tim đập nhanh hơn, tiếng tim đập rõ đến mức bạch xà đang đợi ở trên tàng cây đều có thể cảm nhận được rung động.
Xong, Từ Linh mắc bệnh mê trai rồi, bạch xà nghĩ như thế.
Ném quả lê đi rồi lau miệng, Từ Linh lúng ta lúng túng sửa sang lại phục sức và kiểu tóc rồi chạy bước nhanh hướng tới soái ca kia, lúc sắp tới trước mặt thì động tác quay ngoắt 180 độ trở nên rụt rè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!