Huyện lệnh địa phương điều tra vụ án tàn sát một nhà Quách gia sau đó đi tới trước mộ phần của Vân nhi, tận mắt nhìn thấy bạch xà canh giữ ở trước mộ phần, hiểu rõ ngọn nguồn của sự việc.
Huyện lệnh khâm phục bạch xà giết kẻ xấu báo thù, cảm nhận được sâu sắc việc cầm thú trong núi cũng có tình nghĩa.
Về sau, mấy tên nha dịch trong huyện nha vào lúc nhàn rỗi đã biên một bài vè truyền ra.
Thôn hoang vắng có thiếu nữ đoan trang hiền hậu, chẳng may Quách viên ngoại cậy thế hà hiếp.
Đưa vào đại viện ác phụ ghen ghét, thường đánh chửi vì muốn nàng bị trao đổi.
Thề sống chết không chịu khuất phục côn bổng gia thân, thân thể tàn phế hồi hương dựng ngôi mộ mới.
Bạch xà vì Vân giận dữ đồ sát cả nhà, ai nói cầm thú trong núi vô tình?
Chuyện giết người cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà bị bỏ qua, có người muốn quan phủ làm chút gì đó nhưng kết quả đụng phải một cái lắc đầu. Ý tứ của huyện nha rất đơn giản, ngươi muốn đi thì cứ đi đi, ta có thể nói cho ngươi biết bạch xà kia ở đâu chỉ cần ngươi dám đi là tốt rồi.
Nhớ tới chuyện một tên tiểu tộc tưởng nào đó ở thôn quê dẫn đội lên núi bắt rắn cuối cùng kết quả là chết một đống người, chuyện muốn báo thù thay Quách viên ngoại cứ như vậy lắng xuống.
Advertisement / Quảng cáo
Bạch xà chẳng có hứng thú muốn biết sự tình đã biến thành cái dạng gì, người chết giống như ngọn đèn bị dập tắt, cô đơn trở lại trong núi tiếp tục tu luyện.
Vân nhi không còn nữa nên cũng mất đi suy nghĩ rời núi nhìn xem, đàng hoàng ở bên trong lãnh địa của mình ăn ngủ rồi tu luyện, cuộn tại dưới cây nhìn mây nghe tiếng gió, lá ngân hạnh vàng óng ả, lá cây màu vàng óng phiêu phiêu sái sái rơi vào trên thân cự xà màu trắng làm tăng thêm một chút ý cảnh, tu luyện là một con đường cô độc, giống như là gốc cây ngân hạnh cổ lão tĩnh lặng này.
Tu luyện đối với bạch xà mà nói là một hành trình chậm rãi góp nhặt từng tí một, trọng ở kiên trì không từ bỏ, không có bí tịch không có sư phụ cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, thứ có duy nhất chỉ là tích lũy ngày qua ngày.
Đã từng cân nhắc qua việc tìm linh thảo linh dược ăn để tăng thêm tốc độ tu luyện, nhưng mà linh thảo linh dược nào dễ tìm được như vậy, cho dù tìm tới thì cũng sẽ có mãnh thú ở bên canh giữ, trực giác của động vật để nhóm mãnh thú đem linh thảo linh dược coi là bảo bối.
Nếu cướp đoạt thì sẽ không thể tránh khỏi việc xảy ra chém giết, mà ở Thập Vạn Đại Sơn điều kiêng kỵ nhất chính là bị thương, bị thương sẽ làm cho thể năng giảm xuống dẫn đến cái chết.
Ngày thường, bạch xà nếu không nằm ở trên đá thì là quấn tại cổ thụ, hoặc đi tới hố nước giữa sườn núi tu luyện.
Thỉnh thoảng sẽ có động vật đi tới trước mặt bạch xà, phần lớn đều là nhìn một chút bạch xà quái gở rồi mau chóng rời đi, sợ cự xà tỉnh lại đem mình làm đồ ăn.
Ngoại trừ ngày mưa ở bên ngoài, thì mỗi ngày đều đi vào trong đầm nước bơi lộ thỏa thích một phen, tẩy đi mùi tanh trên người.
Núi vắng sau cơn mưa, suối trong chảy róc rách trên đá.
Bạch xà phát hiện ra mình càng ngày càng thích trời mưa cùng nô đùa trong nước, điều này đã dần thoát ly việc mà một con rắn nên làm, chỗ tốt chính là lân phiến trắng hơn lại thêm bóng loáng nữa, càng ngày càng khó nén lòng mà nhìn.
Lúc đem toàn tâm toàn ý đắm chìm trong chuyện nào đó, thời gian trôi qua giống như không hề hay biết.
Mười mấy năm thời gian trôi đi...
Trên tảng đá lớn ở đỉnh núi, một con bạch xà quấn quanh chầm chậm di chuyển, mượn nhờ góc cạnh đá sắc bén phá mở lớp da cũ ở đầu rắn ra, sau đó toàn thân từ trong lớp da cũ chậm rãi lột xác mà ra.
Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài khoảng mười lăm phút, lột ra lớp da cũ sau đấy nghỉ ngơi nửa ngày, thân dài đã đạt tới tám mét, chiều dài này có thể nói là rất hiếm thấy.
Bây giờ tại đỉnh núi thổ nạp mây mù có thể hút được sương mù trong khoảng cách hai mét, tiến bộ rất lớn.
Phi cầm tẩu thú bước vào tu luyện tuyệt đối là có tới hàng nghìn hàng vạn, nhưng phần lớn đều là những mãnh thú ăn thịt người là chủ yếu, hoặc là động vật có khả năng sinh tồn mạnh, động vật cỡ nhỏ ăn cỏ hoặc là hoa cỏ cây cối thành tinh đã ít lại càng thêm ít,.
Động vật ăn thịt hoặc là động vật hình thế lớn khí huyết dồi dào cùng khả năng sinh tồn mạnh sẽ cơ hội khai linh trí lớn hơn nhiều, khả năng chiến đấu kém muốn vượt qua một bước kia cần phải có cơ duyên cực lớn, hoa cỏ cây cối tu luyện càng là khó lại thêm khó.
Phụ cận lãnh địa của bạch xà có một tinh quái cấp thấp mở ra linh trí, là một con sói xám, địa phương khác chắc hẳn cũng có tinh quái khác chỉ có điều là do cách nhau quá xa nên chưa có cơ hội tiếp xúc qua.
Sói xám cùng bạch xà khác biệt, loài sói rất có tính công kích vả lại trời sinh tính tàn nhẫn xảo trá, sau khi biết phụ cận có một con bạch xà thì con sói này liền bắt đầu liên tiếp khiêu khích.
Tẩu thú bước đầu hiểu được tu luyện có một cái bản lãnh cơ bản không cần ai dạy cũng tự thông tỏ, đó chính là nuốt con mồi cường đại thu huyết thực để đề thăng cho bản thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!