Tầm nhìn mơ hồ dần dần rõ ràng, hắn nhìn thấy một tia ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rải vào phòng bệnh mang tới ấm áp.
Nghĩ muốn tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt xuống cùng với các loại ống tuyến làm cho người ta khó chịu ra, thế nhưng toàn thân lại chẳng có tí sức lực đến cả cánh tay cũng không nâng lên nổi. Ánh mắt chậm rãi di động, nhìn thấy trong phòng bệnh đứng đầy người thân.
Cha mẹ thân thể đã còng xuống, tóc trắng phơ nước mắt chảy đầy mặt cùng bờ môi run rẩy nhìn mình. Muội muội ngồi xổm ở trước giường cố gắng lau nước mắt nhưng như thế nào cũng lau không khô, giống như hồi nhỏ té ngã đau rồi khóc nhè dỗ làm sao cũng không nín được.
Đồ thị của màn hình máy theo dõi càng ngày càng yếu, kí ức tuổi thơ vui tươi giống như một thước phim hiện lên, mình đây là... Phải đi rồi sao?
Trong lúc hoảng hốt muốn trở về nhà, trở về ngôi nhà cũ nghèo nhưng tràn ngập kỷ niệm ấm áp kia, nhưng cổ họng lại nói không ra lời.
Phổi hít thở ngày càng dữ dội như bị dao cứa vào da thịt, hắn chẳng biết khí lực từ nơi nào tới run rẩy giơ cánh tay vuốt ve lấy khuôn mặt nhỏ xinh lấm la nước mắt kia, gắng gượng mỉm cười.
Ca... Ô ô...
Nước mắt trong lòng bàn tay mang tới hơi ấm, nha đầu này vẫn như xưa thích khóc.
Advertisement / Quảng cáo
Bác sĩ quay đầu đối với cha mẹ nhỏ giọng nói bốn chữ, cha mẹ già rốt cuộc cũng không khống chế nổi nước mắt.
Tóc mai như sương, người tóc bạc không thể diễn tả được nổi sự thê lương, thân làm con không thể đền đáp công ơn dưỡng dục khó mà đong đếm của cha mẹ, từng hình ảnh ký ước tuổi thơ xông vào đầu, càng làm hắn cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ.
Thân thể bị bệnh nan y hành hạ rất lâu đột nhiên có khí lực, khuôn mặt nóng lên.
Thân nhân trong phòng bệnh cũng đều đang khóc, bản thân cũng nghe thấy bác sĩ nói cái gì mà, kiếp sau sống tốt.
Con người có vui buồn li hợp, nhưng vẫn như cũ không thể tin được rằng mình sẽ không còn sống lâu trên cõi đời này nữa. Sợ hãi, không cam lòng, khó bỏ, lưu luyến, tiếc nuối, đau thấu tim gan khó mà dứt bỏ đi tình yêu, đủ loại cảm thụ xẹt qua nội tâm.
Được rồi, buông xuống, quên đi hết, toàn thân nhẹ nhõm không còn mỏi mệt nữa. Hồi tưởng lại đời này ngày đêm bận rộn làm việc mưu sinh mệt mỏi không thể tả, cùng với áp lực sinh hoạt ép tới thở không ra hơi, nếu có kiếp sau hắn nguyện không muốn làm người nữa.
"Con a... Không cần lo lắng chúng ta... An tâm đi đi..."
Bờ môi cha run rẩy vừa khóc vừa nói, một câu nói như móc rỗng tâm can càng làm lộ ra đau thương.
Khóe mắt trượt xuống một tia nhiệt lưu, sức lực toàn thân bắt đầu trôi đi, miệng muốn nói điều gì đó nhưng bởi vì cổ họng khô rát và khàn khàn nên làm sao cũng không nói được, như nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa.
"Đúng... Không gắng gượng nổi..."
Một hơi cuối cùng tan biến, bàn tay từ khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội vô lực tuột xuống.
Rốt cuộc cũng được giải thoát a...
Bầu trời xanh thăm thẳm gió nhẹ thổi qua, bông hoa xanh biếc tươi đẹp, tiếng chim nhỏ hót êm tai.
Đồ thị của máy theo dõi sự sống đã trở thành đường thẳng đưa ra âm thanh cảnh báo, tiểu muội đã từng trong thời kì phản nghịch nhào tới giường bệnh ai kéo cũng không chịu đi, họ hàng dìu đỡ thân thể xụi lơ đứng không vững của cha mẹ.
Bác sĩ y tá tiến tới, muội muội ra sức gào khóc ngăn họ nhổ đi ống truyền dịch cùng thu lại dụng cụ giám sát. Y tá thở dài, đưa tay lấy xuống mặt nạ dưỡng khí, kéo ga giường màu trắng phủ lên...
Lá cây mùa thu lả tả rơi, trở nên yên ắng.
Quay đầu một cái chớp mắt, mây bay trong chốc lát.
Tử vong là kết thúc cũng là khởi đầu mới, hoa nở hoa tàn vòng đi vòng lại tuần hoàn không ngừng, điều chúng sinh có thể làm chỉ có là buông xuống chấp niệm thuận theo tự nhiên.
Thời gian cực nhanh trôi qua hai mươi năm.
Thập Vạn Đại Sơn.
Sương mù du động khe núi, như vẫy mực vẽ đan thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!