Chương 9: Nam nữ đều xơi

Thẩm Ngọc chân trước vừa về đến trong phủ đổi được bộ y phục thì chân sau đã có người thông báo bên ngoài phủ Thái Bảo có một cô nương, mà vị cô nương này lại chỉ mặt gọi tên muốn tìm Thẩm Ngọc.

Trong khi Thẩm Ngọc đang suy nghĩ xem bên ngoài rốt cục là vị cô nương nào muốn tìm nàng thì thời điểm từ phòng đi ra bên ngoài lại có người tiếp tục thông báo:

"Công tử, có khách quý đến."

Vẻ mặt Thẩm Ngọc càng thêm nghi hoặc… một lần là cô nương, một lần lại là khách quý… Nàng khi nào thì quen biết nhiều người như vậy?

Phương Duệ vừa đi tới cửa phủ Thái Bảo thì liền thấy một nữ tử mặc xiêm y vải thô màu xám cũng đang đứng ở cửa, nàng ta tuy trông có vẻ phong trần mệt mỏi nhưng vẫn có thể nhìn ra chính là một người có chút ít tư sắc.

Hơn nữa hắn cảm thấy người này tại sao lại có vài phần quen mắt? Giống như là đã từng gặp ở nơi nào đó…

Bởi vì cảm thấy nhìn quen mắt nên Phương Duệ liền liếc mắt nhìn nhiều hơn mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nhớ ra là đã gặp nhau ở nơi nào.

Thời điểm Phương Dụê đang nghĩ xem đã gặp nữ tử này ở chỗ nào thì Thẩm Ngọc liền từ trong phủ Thái Bảo đi ra, Thẩm Ngọc vừa ra đến ngoài thì nữ tử kia nhanh chóng "Bịch" một tiếng quỳ xuống.

"Ân công!"

Hành động quỳ xuống này đem tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về phía nữ tử kia, thế cho nên Thẩm Ngọc cũng không nhìn thấy Phương Duệ đang đứng ở một bên, hơn nữa Phương Duệ còn một thân thường phục không gây nhiều chú ý.

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Thẩm Ngọc sững sờ, nàng không hề nghĩ đến sẽ gặp được người này tại đây.

Phương Duệ lại nhìn thoáng qua nữ tử đang quỳ xuống, hiển nhiên Thẩm Ngọc của hắn cũng quen biết người này. Nếu Thẩm Ngọc đã quen biết nữ tử này mà hắn lại còn cảm thấy quen mắt vậy thì có thể khẳng định chắc chắn đời trước hắn đã gặp qua.

"Ân công! Khi ở Sóc Châu, trong lúc Hằng Nương bán mình để chôn cất phụ thân, mà Hằng Nương bán mình chỉ muốn làm nô tỳ, thế nhưng cái tên hung thần ác sát làm nghề giết mổ lại không hề nói lý mà muốn mua Hằng Nương về làm thiếp. Cũng may ân công thương xót đã giải vây giúp Hằng Nương và còn sai người giúp Hằng Nương chôn cất phụ thân. Hằng Nương từ nhỏ đã được phụ thân dạy rằng phải biết tri ân báo đáp nên hiện tại Hằng Nương đến kinh thành chính là vì báo đáp ân công, Hằng Nương nguyện ý cả đời làm nô tỳ của ngài."

Nghe xong mấy lời này mà Phương Duệ còn không biết nữ tử kia là ai thì hắn đúng là kẻ ngốc rồi!

Phương Duệ nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, cơ hồ hắn muốn nhìn ra một cái hố để chôn nàng ta xuống. Hắn đại khái còn nhớ lúc trước Thẩm Ngọc từng nói qua với hắn thời điểm ở Sóc Châu đã thấy một nữ tử bán mình chôn cất cho phụ thân, nhưng có tên làm nghề giết mổ nói sẽ giúp nàng ta chôn cất cha già với điều kiện phải làm thiếp của hắn. Khi đó nữ tử kia đã nói chỉ làm nô tỳ chứ không nói làm thiếp, vậy mà cái tên kia vẫn rất bá đạo ép nàng ta phải làm thiếp của hắn.

Thẩm Ngọc nhìn thấy liền nổi lên thiện tâm giúp nữ tử kia chôn cất cha già và cũng không cần nàng ta phải làm nô tỳ.

Nhưng Phương Duệ nhìn như thế nào cũng cảm thấy nữ tử này tâm sâu kế hiểm… Hừ hừ, lúc trước nói không muốn làm thiếp của tên giết mổ gia súc không phải là vì nàng ta ghét bỏ người ta vừa già vừa xấu lại còn nghèo hay sao? Nếu không tại sao nàng ta lại vượt ngàn dặm xa xôi đuổi tới kinh thành để làm nô tỳ cho Thẩm Ngọc… đến cuối cùng còn trở thành thị thiếp của Thẩm Ngọc!

Phương Duệ hắn chẳng lẽ còn không nhìn ra lòng dạ Tư Mã Chiêu của nàng ta hay sao? Nàng ta nhìn trúng chính là tiền và thế cùng với tính tình tốt cộng thêm vẻ bề ngoài mĩ mạo của Thẩm Ngọc!

Đời trước Thẩm Ngọc mặc dù là nữ tử nhưng lại lấy thân phận nam tử để sống, đại khái là để che giấu tai mắt thiên hạ nên nàng có nạp hai phòng thị thiếp. Kiếp trước Phương Duệ tưởng Thẩm Ngọc là nam tử nên hắn thấy nàng nạp thiếp cũng chỉ là chuyện thường… Nhưng rõ ràng tình huống hiện tại không giống nhau, hắn nghĩ mãi vẫn không thông tại sao Thẩm Ngọc lại phải nạp hai thị thiếp như hoa như ngọc thế kia?

Cứ cho là để che giấu tai mắt thiên hạ thì chỉ cần nạp một thị thiếp là đủ, chứ tại sao còn cần dùng đến hai thị thiếp? Nhiều thêm một thị thiếp thì không phải lại càng tăng thêm một phần nguy hiểm về thân phận vốn được giấu kín bao lâu nay hay sao?

Dung Thái đã đi theo bên cạnh Phương Duệ rất nhiều năm nên làm sao mà không biết rõ chủ tử nhà mình đang suy nghĩ gì, vẻ mặt này của bệ hạ nhà hắn viết rõ ràng bốn chữ to tướng "Trẫm đang rất ghen!".

Dung Thái suy nghĩ một chút và cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Thẩm đại nhân một tiếng thì tốt hơn.

"Vị tiểu nương tử này, đại nhân nhà người ta khi đó cứu ngươi là vì nhất thời thiện tâm, cũng không phải bởi vì muốn ngươi làm hạ nhân. Hiện tại ngươi cứ khăng khăng muốn người ta thu lưu ngươi… đây không phải là đang làm khó đại nhân hay sao?"

Thẩm Ngọc liền nhìn về phía phát ra tiếng nói, thời điểm nhìn thấy Phương Duệ thì đôi mắt nàng bỗng chốc trợn to, lúc đang muốn tiến lên hành lễ thì đã thấy Phương Duệ lắc đầu ý bảo nàng không cần vạch trần thân phận hắn.

"Ân công, người đối với Hằng Nương có ân nên Hằng Nương chỉ có thể vì người làm trâu làm ngựa mới không thẹn với lương tâm."

Nghe được câu này thì Phương Duệ chỉ muốn nói với Hằng Nương một tiếng: Cô nương, nhìn lại mặt mình đi!

Làm trâu làm ngựa mà lại làm được lên cả vị trí thị thiếp, đây không phải là đang chửi xéo Thẩm Ngọc nhà hắn bị cong hay sao? Cả người lẫn vật đều khác đường… Cô nương, buông tha Thẩm Ngọc đi!

Đáy lòng Phương Duệ chính là đang dời núi lấp biển, thế nên trên mặt hắn khó có thể duy trì được dáng vẻ tươi cười như bình thường.

Bệ hạ đều đã đến đây, Thẩm Ngọc nơi nào còn tâm trạng quản Hằng Nương đang quỳ trên mặt đất, nàng liền giao cho quản gia đang đứng ở bên cạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!