Chương 42: (Vô Đề)

Mãi đến giờ cơm trưa thì Phương Duệ và Thẩm Ngọc mới trở lại, còn Đức An không biết được từ lúc nào đã lấy ra một chiếc khăn tay.

Lúc thấy Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc trở về thì nàng liền cắn răng rồi hung hăng vặn chiếc khăn trong tay, nàng chỉ hận không thể đem khăn tay nghiền nát thành mảnh vụn.

Đức An đang nhìn người khác nên nàng không biết có một đội quân đang nhìn nàng, trong quân doanh đều là mấy nam nhân trưởng thành, quanh năm suốt tháng bọn họ cũng không trở về nhà được mấy lần bởi vì nhà của bọn bọ cách nơi đây nửa ngày hành trình. Với lại trong quân doanh luật lệ nghiêm ngặt nên bọn bọ cũng không thể tuỳ tiện trở về.

Thế nên cho dù là nữ nhân xấu xí thì ở trong mắt bọn họ cũng sánh ngang với Điêu Thuyền… vậy mà trong quân doanh đến một nữ nhân xấu xí cũng đều không có!

Mặc dù không có nữ nhân nhưng trong quân doanh cũng sẽ tình cờ nhìn thấy tiểu binh lính trắng trẻo gia nhập quân đội. Tuy nhiên tiểu binh lính trắng trẻo bị huấn luyện trong quân doanh một tháng thì cũng biến thành nam nhân thô kệch.

Vốn trong quân doanh còn có một đám công tử trắng trẻo nhìn thích mắt nhưng rồi người người cũng đều đen hơn than và cũng mau chóng khoẻ mạnh vạm vỡ như bọn họ nên chẳng có gì hay ho để xem!

Nhưng hôm nay nhìn thấy một tiểu đệ đệ nắm chặt khăn tay với dáng vẻ môi hồng răng trắng, nhỏ nhắn mềm mại và lớn lên nhìn còn nữ tính hơn mấy cô nương gia bình thường thì ánh mắt của nhóm nam nhân này đều nhanh chóng phát sáng.

Thế nhưng Đức An lại không hề phát hiện ra bản thân mình đã biến thành con cừu nhỏ trước mặt người khác!

Khi Thẩm Ngọc trở lại quân doanh thì nhóm binh lính đều đã mặc quần áo chỉnh tề, vì thế đáy lòng vốn đang thắt chặt của nàng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Thức ăn ở quân doanh khá đơn giản chỉ với cải xanh cùng bánh bao, mặc dù đơn giản nhưng điều quan trọng nhất là vẫn có thể no cái bụng. Hơn nữa lượng ăn của các tướng sĩ đều rất lớn, nếu bữa nào cũng ăn thịt thì cũng không có mấy người có thể ăn no, cho nên chỉ thỉnh thoảng mới có thêm món thịt vào khẩu phần ăn của các tướng sĩ.

Thẩm Ngọc thì vốn ăn ít như kiểu ăn kiêng, còn Phương Duệ đã được nếm tay nghề vào bếp nấu món "Mỳ cháo" của Thẩm Ngọc nên hắn cảm thấy cho dù ăn bánh bao thiu vì để qua đêm thì hắn cũng có thể nuốt trôi.

Mấy người bọn họ sau khi dùng xong cơm trưa thì liền muốn bắt đầu đi vào chủ đề chính của ngày hôm nay, tuy Phương Duệ xuất cung chủ yếu để tránh đầu sóng ngọn gió nhưng hắn vẫn muốn làm việc cho đàng hoàng một chút, chính vì vậy Phương Duệ đã lệnh cho Lôi Thanh Đại đem tiểu đội sâu mọt đến sân huấn luyện để cho hắn nhìn xem đám công tử ăn chơi này rốt cuộc luyện thành cái dạng gì.

Thời điểm trăm người tiến lên võ đài trên sân huấn luyện thì người người đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang với đội ngũ chỉnh tề đâu ra đấy nên ngược lại nhìn rất là ra dáng.

Phương Duệ ngồi ở trên tháp gỗ giản dị, ngón tay hắn gõ theo tiết tấu lên mặt bàn, lúc nhìn thấy khí thế của tiểu đội này đã hoàn toàn khác với dáng vẻ công tử thế gia thì Phương Duệ cũng hứng thú và chăm chú nhìn trận diễn tập trên võ đài.

Loại hình diễn tập đơn giản chính là bài binh bố trận.

Đội quân một trăm người bảo là nhiều nhưng lại không hề nhiều, nói đúng hơn thì con số một trăm so với một đội quân hàng trăm vạn người là con số cực ít ỏi nhưng từ xưa đến nay ví dụ lấy ít thắng nhiều ở đâu cũng có thế nên không nhất định ít đã là yếu thế.

Một trăm người ở trên võ đài có người cầm cung, có người cầm trường mâu cùng lá chắn xếp thành trận hình Chuỳ Hình trước nhỏ sau lớn để đột phá và chia rẽ kẻ địch, sau khi bày trận Chuỳ Hình thì hai cánh quân dần mở rộng và di chuyển linh hoạt thành trận hình Nhạn Hành.

Phương Duệ hứng thú cười một tiếng, một tiểu đội được huấn luyện nghiêm chỉnh không gì bằng trận pháp biến hoá tự nhiên, mà tiểu đội trên võ đài lại biến hoá linh hoạt sáu trận pháp lần lượt theo thứ tự Chuỳ Hình — nhanh như gió, Nhạn Hành — kiên cố như rừng, Yển Nguyệt — mãnh liệt như lửa, Trường Xà — bất động như núi, Bát Quái — khó đoán như âm thanh và Hạc Dực — chuyển động như lôi đình.

Phương Duệ cũng không thể ngờ chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà tiểu đội sâu mọt không ra hồn này lại có thể đạt được đến trình độ kia.

Ánh mắt Phương Duệ dừng lại ở trung tâm vòng vây tầng tầng lớp lớp rồi lại nhìn đội hình xung quanh, sau đó hắn hỏi Thẩm Ngọc đang ngồi ở một bên:

Thẩm Ngọc nhìn vào một tiểu binh lính cầm cờ quân lệnh rồi đáp:

"Người chỉ huy là Ôn Lăng."

Phương Duệ cong cong khoé miệng, vẻ mặt hắn tựa như không có gì bất ngờ:

"Truyền nhân của Ôn gia người người đều là kỳ tài buôn bán, bọn họ giống như trời sinh đã có số làm thương nhân, bọn họ không chỉ tính toán tinh thông mà còn rất biết nhìn thời thế. Nếu như Ôn Lăng thật sự là người của Ôn gia thì hắn có thể chỉ huy tiểu đội cũng không có gì là kỳ quái."

"Thẩm ái khanh còn nhớ bốn năm trước sau khi cứu được Ôn Lăng thì hắn đã tặng cho ta và ngươi hai khối ngọc hay không?"

Thẩm Ngọc suy nghĩ lại một chút rồi nói:

"Thần còn nhớ… nhưng đột nhiên bệ hạ lại hỏi đến hai khối ngọc ấy là có ý gì?"

Hai ngón tay Phương Duệ đang gõ lên mặt bàn đột nhiên ngừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc:

"Ngọc kia chính là Ngọc Hào của cửa hàng bạc Thiên Hạ."

"Ngọc Hào của cửa hàng bạc Thiên Hạ?!" Thẩm Ngọc hơi kinh ngạc, khi đó Ôn Lăng từng nói chỉ cần gặp phải khó khăn thì có thể cầm khối ngọc này đến cửa hàng bạc Thiên Hạ để xin giúp đỡ nhưng điều kiện kiên quyết chính là không thể nhắc đến tên của hắn. Lúc ấy Thẩm Ngọc chỉ thuận tay cứu người nên cũng không nghĩ đến sẽ nhận lại được cái gì, chính vì vậy đối với lời nói của tiểu thiếu niên thì nàng cũng không quá để ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!