Sau khi bị lão thái gia gọi trở về phủ thì Thẩm Ngọc liền bị thuyết giáo cho một trận, hắn nói Thẩm Ngọc không thể quá mức gần gũi với công chúa điện hạ, nếu như quá mức gần gũi thì sau này chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm.
Thẩm Ngọc im lặng lắng nghe và không có bất kỳ giải thích nào, lão thái gia nói cái gì thì nàng cũng liền thuận theo. Dù sao lão thái gia cũng làm qua không ít chuyện hoang đường nên vài câu thuyết giáo này đối với nàng cũng chẳng thấm vào đâu.
Nói khoảng nửa nén nhang thì Thẩm lão thái gia mới để cho Thẩm Ngọc trở về.
Lúc Thẩm Ngọc vừa mới bước chân đến sân viện của chính mình thì nàng chỉ thấy Hằng Nương với y phục tỳ nữ đang cầm chổi quét lá rụng trong sân. Thẩm Ngọc không muốn dáp mặt với nàng ta nên nàng cố tình thả nhẹ bước chân để vào trong.
Nhưng Hằng Nương dường như có mắt đằng sau gáy, vì thế nàng ta liền xoay người ra phía cửa. Đến khi nhìn thấy Thẩm Ngọc thì đôi mắt Hằng Nương lộ ra ngạc nhiên mừng rỡ, nàng ta ôm lấy cây chổi rồi hành lễ với Thẩm Ngọc:
"Hằng Nương ra mắt công tử."
"Ừm." Thẩm Ngọc nghiêm mặt đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng sải bước vào bên trong viện.
Sau khi biết Hằng Nương có tâm tư riêng với mình rồi buổi tối mấy hôm trước Cổ Minh cũng nói với nàng rằng nữ tử lấy nữ tử là chuyện trái với luân thường đạo lý. Vì vậy hiện tại chỉ cần Thẩm Ngọc vừa thấy Hằng Nương là toàn thân nàng liền không được tự nhiên và chỉ muốn trốn thật nhanh. Thế nhưng mấy người này đoán được nàng sẽ trốn tránh nên không chỉ riêng Hằng Nương tiến lại gần nàng mà ngay cả lão thái gia cũng từng bước ép sát nàng.
Thẩm Ngọc cực nhanh trở lại phòng ngủ, sau khi đóng cửa thì nàng liền đau đầu đỡ lấy trán. Hiện tại nàng rất cần một người có thể đưa ra cho nàng ý kiến gì đó, chuyện này nên làm như thế nào mới tốt đây? Nàng ngàn vạn lần không muốn nạp thiếp, nhưng người biết rõ thân phận của nàng đồng thời là người duy nhất có thể đưa ra ý kiến cho nàng cũng chỉ có cái tên hỗn cẩu không đáng tín nhiệm kia!
Lúc này nàng đang rất muốn giáo huấn cho tên kia một trận, tuy nhiên vấn đề ở chỗ là tên kia không biết đã chạy đi đâu mà đến ngày thứ tư rồi còn không thấy bóng dáng.
Thẩm Ngọc cũng không tin với cái tính bại hoại xảo quyệt của người này mà lại có thể nhịn quá năm ngày không đến tìm nàng!
Cuối cùng nàng bỏ tay xuống và đi tìm y phục để thay, vậy mà nàng mới đi được hai bước đã dừng lại rồi tự lẩm bẩm: "Tại sao ta có thể chắc chắn hắn sẽ đến tìm ta."
Nàng tự giễu cười cười và cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Còn phía bên Phương Duệ thì sau khi hắn từ chỗ Đức An trở về đến Tử Thần điện đã ngay lập tức phải đối mặt với bốn nữ nhân, chuyện này… có chút khó giải quyết.
Thái hậu vân vê chuỗi Phật châu trong tay và bình tĩnh nói:
"Phong hàn của Hoàng nhi thế nào rồi?"
Phương Duệ ngồi xuống rồi khẽ gật đầu nói:
"Đã tốt hơn phân nửa rồi. Vì nhớ Đức An cho nên trẫm mới xuất cung thăm Đức An và cũng nhân tiện hít thở bầu không khí bên ngoài."
Khoé miệng Thái hậu nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu bệnh của Hoàng nhi đã đỡ nhiều rồi… vậy có phải Hoàng nhi nên suy tính vấn đề con nối dòng một chút hay không?!"
Ba vị phi tử nghe thấy lời này thì ánh mắt đều sáng lên.
Phương Duệ khẽ quét mắt nhìn mấy vị phi tử mà theo như người ta nói là xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương ở đằng kia. Thế nhưng dù hắn nhìn ngang nhìn dọc thì cũng chỉ cảm thấy Thẩm Ngọc nhà mình so với mấy nàng thì đẹp mắt hơn rất nhiều, vô luận là lúc làm nam nhi hay hiện tại là thân phận nữ nhi.
Đối với lời nói của Thái hậu thì Phương Duệ cũng chỉ có thể lấy lệ mà nói:
"Chuyện này trẫm đã rõ."
Chuyện sinh hài tử thì hắn đều đã rõ và mọi sự chuẩn bị cũng đều có đủ, chẳng qua thiếu mỗi sự đồng ý của Thẩm Ngọc mà thôi.
Ba từ "Trẫm đã rõ" vừa mới được nói ra thì ánh mắt ba vị phi tử đều giống như nắng hạn ba năm gặp cơn mưa rào, bọn họ cảm thấy mình ở trong cung đợi chờ ba năm cuối cùng cũng sắp có thể được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ánh mắt ba nữ nhân quá mức nóng rực, nóng rực đến nỗi Phương Duệ muốn xem nhẹ cũng đều không xem nhẹ được. Ba ánh mắt này tựa như là ánh mắt hắn khi nhìn Thẩm Ngọc, hơn nữa còn là loại ánh mắt mà hắn nhìn Thẩm Ngọc vào đêm mấy hôm trước.
Người khác đều nói làm hoàng đế có hậu cung ba ngàn giai lệ là được hưởng rất nhiều diễm phúc, thế nhưng hậu cung của hắn có ba nữ nhân thì hắn cũng đều vô phúc hưởng thụ. Dù sao trừ Thẩm Ngọc ra thì ai cũng không thể được.
Thái hậu liếc mắt nhìn qua ba vị phi tử, bà tự nhiên biết trong lòng các nàng đang suy nghĩ những gì, tuy nhiên bà cũng không có vạch trần ra mà là tiếp tục nói với Phương Duệ:
"Nếu Hoàng nhi cũng đã hiểu rõ vậy không cần phải kéo dài nữa, quyết định là đêm nay luôn đi. Lệ phi, Hạ phi và Tiêu phi… Hoàng nhi hãy chọn liền đi."
Phương Duệ: "………" Hắn làm sao lại nghe ra ý tứ Thái hậu muốn hắn lật thẻ bài của cả ba người đây??!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!