Ban đêm, trước mặt Phương Duệ là một xấp tấu chương được chồng thật dày, có lẽ là nửa canh giờ cũng không thể xem hết.
Thời gian năm ngày nhưng Phương Duệ lại cảm thấy giống như mình đang phải trải qua năm cái mùa thu, tâm tư của hắn đang đặt chỗ Thẩm Ngọc nên tâm tình đâu mà ngồi đây phê duyệt tấu chương?
Phương Duệ liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Dung Thái đang đứng bên ngoài điện và hỏi:
"Thẩm ái khanh sẽ trở về lúc nào?"
Hiện tại đã đúng là ngày thứ năm, qua đêm nay sẽ chính là ngày thứ sáu rồi, vậy mà hắn còn chưa nhận được tin tức nàng hồi kinh.
Dung Thái nghe thấy thế thì đứng hình một chút, ngữ khí của hắn mang theo chút chột dạ:
"Bệ hạ, Thẩm đại nhân … đã trở lại kinh…. vào một canh giờ trước rồi."
Đôi mắt Phương Duệ tối sầm lại và mang theo cả lạnh lẽo, một canh giờ trước đã về đến kinh thành…
"Dung Thái, dường như ngươi không để ý đến bốn chữ "Không được sai sót" này của trẫm."
Một câu này của Phương Duệ không nhanh không chậm lại hời hợt, nhưng giọng nói nước chảy mây trôi thế này lại tản mát ra khí thế khiếp người khiến người ta thở cũng không dám thở mạnh.
Dung Thái tựa hồ như bị hàn khí toả ra từ Phương Duệ làm cho kinh hãi, thân thể hắn run lên rồi cúi hạ thắt lưng nói:
"Nô tài sai rồi, thỉnh bệ hạ trách phạt!"
Phương Duệ khép lại tấu chương rồi đứng dậy khỏi ghế và phân phó:
"Ngươi đi chuẩn bị y phục dạ hành cho trẫm, trẫm muốn xuất cung."
Trong đầu Phương Duệ tràn đầy hình ảnh của Thẩm Ngọc, hắn đã không nhìn thấy nàng cách cả một đời rồi. Hiện tại hắn chờ không nổi nữa, hắn muốn xác nhận liệu Thẩm Ngọc vẫn là Thẩm Ngọc trong ký ức của hắn hay không?
Dung Thái không dám chậm trễ, hắn nhanh chóng đáp: "Nô tài tuân chỉ."
"Việc trẫm xuất cung tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết rõ."
"Nô tài đã rõ." Dung Thái nhận mệnh rồi lui xuống chuẩn bị.
Xuất cung cực kì thuận lợi, Phương Duệ cưỡi ngựa mà Dung Thái đã chuẩn bị từ cổng Nam Cung đi ra ngoài, hắn đi thẳng rồi rẽ trái sau đó lại rẽ phải, rất nhanh đã đến phủ đệ của phủ Thái Bảo.
Phương Duệ xuống ngựa, vì lý do an toàn nên hắn vòng qua con hẻm phía sau phủ Thái Bảo, dự định đi theo con đường cũ từ trong phủ tướng quân, nhảy qua tường thấp vào sân nhỏ cách vách trong phủ Thái Bảo.
Người khác đều cho rằng phủ tướngg quân canh phòng nghiêm ngặt hơn so với phủ Thái Bảo, thế nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.
Sự canh phòng trong phủ tướng quân thật sự là một lời khó nói hết, nhưng vì thuận lợi vào phủ Thái Bảo nên hắn cũng nhịn xuống mấy lời nhắc nhở chủ nhân của tướng phủ này nên thay đổi nhóm hộ vệ tuần tra.
Từ hậu viện nhảy tường vào trong, căn bản không cần phải cảnh giác quá nhiều, vì ngay cả một bóng người của thị vệ tuần tra cũng đều không có.
Phương Duệ đang muốn từ trong sân nhỏ bỏ hoang tiếp tục nhảy sang thì lại nghe thấy dưới chân truyền đến tiếng kêu "meo meo".
Phương Duệ cúi đầu xuống liền nhìn thấy một cục tròn tròn toàn thân trắng như tuyết, trông không khác gì cục bột nhỏ. Mà cái cục bột nhỏ này lại đang cọ cọ vào chân hắn, cái mũi của cục bột nhỏ phấn phấn nộn nộn, còn đôi mắt màu lam giống như bảo thạch thì đang nhìn chằm chằm Phương Duệ không chớp mắt.
Cục bột nhỏ này thật sự là… Giống hệt như đời trước — một phần cốt khí cũng không có.
Cục bột nhỏ chính là một con mèo lông xù toàn thân trắng muốt, có lẽ đây là đặc thù của nòi giống nên thân hình của nó không lớn lắm, so với mèo bình thường thì còn muốn nhỏ hơn một nửa, đại khái là bằng bàn tay của nam nhân trưởng thành.
Phương Duệ móc một bọc cá khô từ trong vạt áo ra rồi lấy một ít thả xuống mặt đất.
Mèo nhỏ hít hà rồi cắn lấy.
Trong lúc đang nhai cá khô nhưng con mèo ngốc nghếch này vẫn liên tục cọ cọ ống quần của Phương Duệ giống như là có linh tính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!