Vụ án của Trần Trì xem như tiến hành được một nửa thì tiếng kẻng báo giờ ngọ vang lên, Thôi Hạo cầm kinh đường mộc gõ xuống bàn và nói:
"Trước tiên đem Trần Trì nhốt vào đại lao, buổi chiều lại tiếp tục thẩm tra."
Trần Trì sau khi bị áp giải trở về đại lao thì Dung Thái liền đứng lên đi đến giữa công đường và nhìn về phía Thôi Hạo rồi nói:
"Vừa nãy những điều Trần Trì nói cho dù có phải là vu khống hay không thì đều thỉnh Thôi đại nhân điều tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ một quan tham nào. Quan tham nhất định phải bị xử trảm!!"
Thôi Hạo gật đầu liên tục:
"Đó là điều tất nhiên, hạ quan nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ việc của Lư Thượng Thanh nên thỉnh Dung đại tổng quản yên tâm." Sau đó hắn lập tức quay sang nói với hai nha dịch, "Các ngươi nhanh chóng chạy vào trong Hoàng thành rồi đi đến phủ đệ của Trần Trì lấy chứng cứ phạm tội cho Bổn quan."
Sau khi hai nha dịch nhận lệnh liền vội vàng chạy ra ngoài.
Thôi Hạo thầm nghĩ trong đám nha dịch này có vài người cũng hiểu chuyện nên bọn họ tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào cho phải.
Nhìn hai nha dịch đã rời đi thì Dung Thái mới nói rõ ràng mục đích ngày hôm nay hắn đến đây.
"Hôm nay ta đến là vì chuyện xảy ra vào tối qua."
Dung Thái vừa dứt lời thì Thôi Hạo liền vô thức liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc, hắn lập tức nghĩ đến tối ngày hôm qua rốt cuộc có chuyện gì??! Ngoại trừ việc Độc Hạt nương tử trộm chìa khoá trong phòng Thẩm Ngọc bị phát hiện rồi Hô Diên Trác Vân thừa nhận hắn là người phái người đi trộm, sau đó hắn xác định người trong đại lao thật sự là Trần Trì thì cũng không phát sinh chuyện nào khác.
Thôi Hạo từ trên công đường bước xuống dưới và đi đến trước mặt Dung Thái, hắn thở dài một hơi, trong giọng nói mang theo xấu hổ:
"Là hạ quan quản lý không nghiêm nên mới để cho Hô Diên ngục thừa làm ra loại chuyện này."
Sắc mặt Dung Thái nghiêm cẩn nhìn về phía Thẩm Ngọc để hỏi thăm:
"Tối hôm qua Thẩm đại nhân có gặp phải kinh hãi gì không?"
Thẩm Ngọc ngẩn người, nàng không nghĩ tới chính mình sẽ bị hỏi nên liền lắc đầu một cái và nói:
"Không có." Tối hôm qua kinh hãi lớn nhất không gì bằng thân phận nữ nhân của nàng thiếu chút nữa bị truyền ra ngoài, trừ việc này ra thì những thứ khác cũng không tính là kinh hãi.
Sau khi nhận được đáp án của Thẩm Ngọc thì Dung Thái mới quay sang nhìn Thôi Hạo rồi bắt đầu nghiêm trọng nói:
"Thôi đại nhân, vậy ngài hãy quản lý thật nghiêm người của mình. Đêm qua khi bệ hạ biết chuyện Thẩm đại nhân gặp nguy hiểm thì trong lòng lo lắng không thôi và còn ho suốt cả đêm nên sáng sớm tinh mơ bệ hạ liền phân phó ta đến đây để xác nhận Thẩm đại nhân có thật sự bình an vô sự hay không."
Nghe được bệ hạ lo lắng cho sự an nguy của chính mình mà thân thể bị tổn thương thì vẻ mặt Thẩm Ngọc liền căng thẳng:
"Thân thể bệ hạ như thế nào rồi?!"
Ánh mắt Dung Thái không để lại dấu vết nhìn lướt qua hắc y nhân sau người Thẩm Ngọc, sau đó hắn trả lời:
"Hiện tại đã không có gì đáng ngại. Bệ hạ còn nói chờ sau khi Thẩm đại nhân trở về thì Người sẽ bày một bàn rượu ngon để đón gió tẩy trần cho ngài."
Nghe được mấy lời này của Dung Thái thì Phương Duệ liền cười cười, đối với mấy lời mà hắn chưa từng nói qua thì hắn đột nhiên cảm thấy bản lĩnh nói chuyện của Dung Thái kỳ thật cũng không nhỏ.
"Được rồi, nếu như Thẩm đại nhân đã không có việc gì vậy ta liền trở về cung phục mệnh."
Dung Thái đến và đi đều nhanh như một cơn gió. Sau khi Dung Thái đã đi khuất bóng thì Thôi Hạo lập tức xoay người nhìn về phía Phương Duệ, trong mắt mang theo tức giận rồi bắt đầu trách mắng:
Phương Duệ nghe thấy vậy thì chẳng thèm nói lời nào mà chỉ lùi một bước ra phía sau lưng Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc: "….."
Người này bình thường không phải là không sợ trời không sợ đất sao?? Tại sao bây giờ lại núp ở sau lưng nàng, hắn có bản lĩnh thì tự mình đối mặt đi nha!
Nhưng hiện tại Cổ Minh này dù sao cũng là người của nàng nên Thẩm Ngọc cũng không thể mặc kệ hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!