Chương 138: Ngoại truyện 23

Tuyết rơi cả một đêm, toàn bộ kinh thành đều được bao phủ bởi tuyết trắng.

Sáng sớm, Cửu Nương tỉnh ngủ. Lúc mở mắt ra nàng liền thấy Cung Vương gần trong gang tấc, giống như tất cả chỉ là mộng.

Cung Vương nằm ở bên cạnh nàng, hai mắt nhắm nghiền, xem ra đang ngủ rất ngon.

Dáng vẻ hắn không hề khác so với tám năm trước, điều duy nhất thay đổi có lẽ là tuổi tác hắn tăng lên mà thôi.

Cửu Nương còn nhớ rõ ngày từ biệt năm đó, hai người cũng nằm trên cùng một chiếc giường, nàng cũng nhìn hắn như thế này và còn miêu tả đường nét khuôn mặt hắn.

Cửu Nương chậm rãi vươn tay ra khỏi chăn, cách lông mày Cung Vương chỉ non nửa đốt ngón tay thì nàng lại dừng lại, không chạm vào Cung Vương.

Cung Vương bất ngờ mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn sát khí giống như đã luyện thành thói quen đề phòng.

Lúc nhìn thấy Cửu Nương, sát khí trong mắt hắn lập tức tan biến. Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong tiết trời khắc nhiệt của mùa đông thì nụ cười ấy của hắn ấm áp như ánh mặt trời.

"Sao nàng không ngủ thêm lát nữa?" Có lẽ vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói của Cung Vương hơi khàn khàn.

Cửu Nương buông tay xuống, nàng thản nhiên nói: "Trời sáng là ta đã tỉnh."

Nói xong, nàng xoay người, đưa lưng về phía Cung Vương.

Cung Vương cười cười nhìn Cửu Nương, hắn đưa tay ra ôm lấy eo nhỏ của nàng, hắn tiến sát gần nàng rồi nhắm mặt lại, dùng sức ngửi mùi hương trên người Cửu Nương.

"Tám năm trước, bản Vương bị lưu đày, dù là tiên hoàng hay bọn người Đông Cương đều nhiều lần muốn lấy mạng bản Vương, nếu nàng theo bản Vương cùng đi lưu đày… bản Vương không biết có thể bảo vệ được nàng hay không. Nhưng chỉ cần bản Vương muốn trở lại kinh thành, tiên hoàng sẽ lấy nàng làm lợi thế để ngăn cản bước chân ta, chính vì vậy để nàng ở lại kinh thành mới là an toàn nhất." Cung Vương biết Cửu Nương để ý chuyện gì, cho nên hắn cố tình nói ra chuyện này để cởi bỏ hiểu lầm.

Mãi lâu sau, Cửu Nương mới thở dài một hơi. Nàng đã sớm đoán được, chẳng qua nàng muốn có một cái cớ để nhớ, có nhớ thì mới có thể kiên trì đến bây giờ.

"Trời đã sáng, ngươi không trở về phủ sao?" Tuy cái gì cũng đều hiểu, nhưng hiểu là một chuyện, nàng phải đợi tám năm lại là một chuyện khác. Chẳng lẽ muốn nàng không quá tám canh giờ đã hết sạch oán hận???

Cung Vương không nỡ buông Cửu Nương, giọng hắn khàn khàn nói:

"Trời lạnh, không muốn về."

Cửu Nương hừ lạnh một tiếng rồi chế nhạo:

"Kinh thành lạnh, biên cương lại càng lạnh, không phải ngươi không sợ lạnh sao?"

"Bản vương không muốn đi!" Cung Vương cũng bắt đầu chơi xấu.

"Ngươi không đi, ta cũng đuổi không được ngươi đi. Nhưng ngươi buông ta ra, ta muốn dậy làm bữa sáng." Đêm qua nàng còn chưa được ăn, Cung Vương lại còn lăn qua lăn lại với nàng cả đêm, hiện tại bụng nàng đã sớm trống rỗng.

"Nàng đừng dậy, để bản vương làm cho." Vừa dứt lời, Cung Vương liền dậy mặc quần áo.

Nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, Cửu Nương bèn xoay người nhìn ra cửa, rất lâu sau khoé miệng nàng mới lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tóm lại người cũng đã về, chuyện này so với bất kỳ chuyện nào cũng không tốt bằng.

Cửu Nương rửa mặt xong liền đi tới phòng bếp, nàng đứng ở cửa nhìn Cung Vương bận rộn trong phòng bếp nhỏ hẹp. 

Cung Vương đưa lưng về phía Cửu Nương, hắn không quay người lại, mà chỉ đơn giản nói: "Sắp xong rồi, nàng chờ một lát."

Mặc dù tám năm không gặp, thời gian bọn họ xa nhau còn nhiều hơn thời gian lúc bên nhau nhưng giữa bọn họ không hề tồn tại cảm giác xa lạ, trái lại còn có cảm giác như đôi vợ chồng già.

Cửu Nương định không để ý đến Cung Vương, tuy nhiên bụng nàng lại quá đói, nàng tính toán ăn xong rồi lại tiếp tục thực hiện kế hoạch không phản ứng, nhưng ai ngờ Cửu Nương lại nhìn thấy một màn không hề giống với tác phong từ trước đến nay của Cung Vương.

Cửu Nương đang ở bên trong ủ rượu, lúc nhìn thấy quần áo phơi trong sân thì nàng liền phát ngốc… kia không phải là quần áo của nàng, mà là quần áo của Cung Vương!

Nàng nghĩ mãi không thông, hoàng thượng đã sớm ban cho hắn một phủ đệ mới, tại sao hắn còn ngày ngày chạy đến nhà nhỏ của nàng? Nghiễm nhiên đem nhà nàng thành nhà hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!