Chương 13: Quá không biết xấu hổ

Không khí trong đại điện đông cứng lại trong nháy mắt.

Thẩm Ngọc nghiêm sắc mặt và rất nghiêm túc lắc đầu rồi nói:

"Thần không có! Lúc Lôi tướng quân xông vào phòng ngủ của thần thì thần đang ngủ, không chừng lúc đó hắn hoa mắt nên nhìn lầm."

"Hoa mắt?!! Ngươi cho rằng mắt ta mù sao? Giữa ngày hè mà ngươi còn đắp chăn bông, hơn nữa độ phồng của chiếc chăn kia rõ ràng là hai người!"

Lôi Thanh Đại là một người ít học nên hắn không biết trong trường hợp nào thì nên nói cái gì và cũng không biết ở trước mặt người nào thì cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Thẩm Ngọc cũng không hề có vẻ hoảng loạn, sắc mặt nàng bình thản nói:

"Lôi tướng quân, đây là việc riêng của ta nên không liên quan tới ngươi, cùng với việc ngươi đêm khuya xông vào phủ Thái Bảo cũng không liên quan."

"Thẩm Ngọc, ta khi nào thì đắc tội với ngươi? Ta bình thường luôn chiếu cố ngươi như vậy mà ngươi lại không nói dùm ta vài câu tử tế?"

"Lôi Thanh Đại!" Phương Duệ quát to một tiếng.

Lôi Thanh Đại bị một tiếng quát to kia làm cho cả người cứng đờ, sống lưng so với bọn thủ hạ của mình còn muốn dựng thẳng hơn.

"Trẫm chưa sờ gáy ngươi là ngươi càng ngày càng coi trời bằng vung đúng không?!"

Mặc dù bản thân cực kì oan uổng, mặc dù tâm không cam, lòng không nguyện nhưng Lôi Thanh Đại vẫn cố gắng đáp:

"Thần biết sai!"

Nhìn một nam nhân cao lớn thô kệch lại lộ ra dáng vẻ bị người bắt nạt như thế…

Phương Duệ thật chỉ biết yên lặng che mắt.

"Biết rõ mình sai vậy hãy ngồi tại Đại Nguyên điện chép phạt một trăm lần thư hối cải cho trẫm, Thẩm ái khanh sẽ làm người giám sát."

Vừa nghe lại phải chép phạt thì Lôi Thanh Đại liền trợn to hai mắt:

"Bệ hạ!!! Vậy thà rằng người đem hai tay của thần phế luôn đi!!!"

Phương Duệ hừ một tiếng rồi giương cao khoé miệng nói:

"Dung Thái, cầm thanh trường đao lại đây cho trẫm!"

Lôi Thanh Đại: "……."

"Bệ hạ!!! Vẫn nên để thần chép phạt thì hơn!"

Phương Duệ sai người chuyển bàn ghế đặt ở trong đại điện, Thẩm Ngọc ngồi ở một bên giám thị Lôi Thanh Đại, còn Lôi Thanh Đại thì thống khổ cầm lấy bút lông, cả buổi mới viết xong được một chữ.

Phương Duệ lấy một bản "Tư trị thông giám" (*) rồi dựa vào ghế để đọc, nhưng ánh mắt hắn lại không hề đặt ở trên trang sách.

(*) Tư trí thông giám: Là một cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc do nhà sử học thời Tống — Tư Mã Quang viết và biên soạn. Nội dung của cuốn này mang hàm ý dùng việc xưa để thấy rõ việc ngày nay.

Dung Thái thật sự nhìn không nổi, hắn biết rõ bệ hạ nhà mình mượn cớ trừng phạt Lôi tướng quân là giả, kỳ thực lén nhìn Thẩm đại nhân mới là thật.

Thế là Dung Thái liền cúi đầu nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Phương Duệ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!