Ban đêm, Phương Duệ mới ra khỏi trà lâu, còn Dung Thái thì vẫn ở tại trà lâu đợi hắn.
Không có gì ngoài ý muốn thì hắn vẫn theo đường cũ đi vào và nếu như cũng không có gì ngoài ý muốn thì trong ngực hắn còn ôm cục bột nhỏ ngoan ngoãn đến không chịu được kia.
Phương Duệ lộ ra nụ cười rồi vỗ vỗ đầu cục bột nhỏ: "Liền dựa vào ngươi."
Cục bột nhỏ không biết có phải thành tinh hay không, thế nhưng nó không hề lên tiếng mà chỉ cọ cọ vào ngực Phương Duệ giống như trả lời.
Mắt Phương Duệ lộ ra một tia kinh ngạc: "Không lẽ thật sự thành tinh?"
Bất quá sau đó hắn liền thoải mái chấp nhận, thành tinh thì thành tinh chứ sao… hắn sau khi chết còn có thể sống lại, vậy mèo mà thành tinh thì có cái gì phải kinh ngạc chứ, hơn nữa con mèo thành tinh này dù nhìn thế nào thì cũng đang đứng về phe hắn, nếu muốn gieo hoạ thì chỉ là gieo hoạ cho người khác mà thôi.
Phủ Thái Bảo phòng vệ nghiêm ngặt có lẽ là do thân phận nhạy cảm của Thẩm Ngọc, cho nên so với phòng vệ bên phủ tướng quân không chịu nổi một kích thì bên phủ Thái Bảo phải nói là nghiêm ngặt không biết hơn bao nhiêu lần, tuy nhiên đối với thính giác và thị giác nhạy bén của Phương Duệ thì nửa phần khó khăn cũng đều không có.
Đời trước hắn đã đi qua phòng ngủ của Thẩm Ngọc rất nhiều lần, mỗi lần đều vào lúc đêm khuya. Hắn sẽ nằm sấp trên nóc nhà rồi lấy ra một mảnh mái ngói và nhìn dáng vẻ Thẩm Ngọc nằm ngủ, sau đó hắn tưởng tượng mình đang ngủ bên cạnh Thẩm Ngọc rồi còn tưởng tượng đến lúc nửa đêm không ngủ được thì hắn lẽ lật người đè Thẩm Ngọc dưới thân… Khụ khụ, hắn chỉ đang biểu đạt sự tưởng tượng của mình mà thôi và cho dù hắn có nhắm chặt hai mắt thì vẫn có thể từ phòng tắm đi đến phòng ngủ của Thẩm Ngọc.
Tránh khỏi đội tuần tra thì đoạn đường đi đến phòng ngủ của Thẩm Ngọc thuận lợi hơn rất nhiều, giống như có người cố ý đem những hạ nhân này điều đi chỗ khác.
Phương Duệ híp mắt lại rồi nhếch môi cười, thuận lợi như thế nhất định là có bẫy.
Mà cái bẫy này khẳng định là do Thẩm Ngọc thiết kế.
Trước kia Phương Duệ biết Thẩm Ngọc dù nhìn qua thì nho nhã nhưng tính tình thì bướng bỉnh đến nỗi cho dù một người có khí lực lớn như trâu đen là Lôi Thanh Đại cũng kéo không nhúc nhích, kể cả mười Lôi Thanh Đại cũng đều kéo không nhúc nhích nổi.
Đến phía sau phòng Thẩm Ngọc, Phương Duệ liền đem cục bột nhỏ thả xuống dưới cửa sổ phòng nàng, còn bản thân hắn thì áp sát vào một bên vách tường ngoài cửa sổ rồi nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong.
"Meoww meoww~~~" Tiếng kêu rất nhỏ vang lên.
Thẩm Ngọc ở trong phòng nghe được động tĩnh thì đầy khẩn trương nắm chặt chuỷ thủ trong tay, đến khi nghe rõ là tiếng mèo kêu giống tối hôm qua thì nàng liền thở phào nhẹ nhõm và để lại thanh chuỷ thủ xuống dưới gối.
"Meoww meow ~" Tiếng mèo lại từ phía bên ngoài truyền vào cửa sổ, Thẩm Ngọc nhíu nhíu mày và nghĩ thầm mèo của phủ Lôi Thanh Đại tại sao lại luôn chạy đến phòng nàng vậy? Chủ nhân đã không biết khách khí thì thôi đi, bây giờ ngay cả mèo nhà hắn cũng coi phủ Thái Bảo thành nhà.
Sợ người khác sẽ chú ý đến động tĩnh phía phòng nàng rồi chạy đến đây nên Thẩm Ngọc chỉ muốn nhanh chóng đem cục bột nhỏ bên ngoài cửa sổ đuổi đi.
Nàng bước nhanh đi đến bên cửa sổ, lúc mới vừa đẩy cánh cửa ra thì liền có một đạo bóng trắng nhảy lên khiến Thẩm Ngọc bị hù doạ suýt chút nữa thì vươn tay chụp lấy đầu cục bột nhỏ đã nằm sấp ở trên của sổ.
Sau khi thấy rõ ràng vẫn là cục bột nhỏ ngày hôm qua thì Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn cục bột nhỏ chăm chú.
Sắc mặt Thẩm Ngọc lộ ra vẻ căng thẳng, thanh âm thì đè ép xuống đặc biệt thấp:
"Em mau đi đi, ta còn chưa có ăn."
Thẩm Ngọc nhớ tới đêm qua khi nghe lén hai tỳ nữ nói chuyện thì bọn họ có nói mèo này là vì không có người cho ăn nên mới hay chạy qua bên này. Thế nên nàng liền cho rằng đêm nay nó đang bị đói bụng.
Chính lúc đang xua đuổi cục bột nhỏ đi thì ai ngờ cục bột nhỏ lại tự mình nhảy xuống phía dưới, bộ dáng của nó giống như ngửi được cái gì đó nên liền chạy đến phía giường.
Nhìn thấy phương hướng cục bột nhỏ chạy đi thì Thẩm Ngọc cả kinh, nàng bước nhanh theo rồi đem cục bột nhỏ bế lên.
Trong lúc Thẩm Ngọc ôm lấy cục bột nhỏ thì phía cửa sổ chưa kịp đóng kín kia liền có một đạo bóng đen tiến vào, sau đó nhanh chóng trốn đến phía sau tấm bình phong.
Thẩm Ngọc đem cục bột nhỏ ôm lên thì cảm thấy mèo này thật mềm mại, thế nên nàng liền hiếu kỳ vuốt ve thêm vài cái và có chút bừng tỉnh:
"Hoá ra mèo lại mềm mại như vậy."
Phương Duệ đang trốn phía sau bình phong nghe được lời này của Thẩm Ngọc thì thiếu chút nữa muốn đi ra nói với nàng: Kỳ thật thì ngươi còn mềm mại hơn.
Đây chính là lời thật lòng của Phương Duệ, cứ cho rằng trước mắt hắn mới chỉ sờ qua bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngọc thế nhưng bàn tay nhỏ bé kia đã mềm mại giống như không xương khiến hắn sờ được một lần là sau đó lúc nào cũng nghĩ mọi biện pháp để có thể sờ được tay nàng.
Đôi mắt ngập nước của cục bột nhỏ giống hệt màu lam của ngọc bảo thạch và ướt át như muốn hoá mềm lòng người, mà Thẩm Ngọc nhìn nó một lúc là tâm cũng mềm nhũn cả ra, thế là nàng lại tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mại như nhung của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!