Chương 80: Phiên ngoại lục: Một lần cho xong (hạ)

Tối hôm qua ngủ sớm, ngày hôm sau Bạch Hãn Triệt rất sớm đã tỉnh. Thế nhưng trên giường có người muốn ngủ nướng, chết sống kéo hắn cùng nhau ở trên giường. Bất đắc dĩ, hắn phái người đi nói cho cha hắn sáng nay không qua dùng bữa, rồi mới cùng Lam Vận Vanh nằm trên giường.

Mặt trời lên cao, Lam Vận Vanh mới xem như tỉnh ngủ, Bạch Hãn Triệt lau lau mồ hôi toát ra trên trán y. Lam Vận Vanh nhân cơ hội nắm lấy tay hắn đặt bên miệng cắn.

"Hôm nay còn đi Vận phường sao?"

"Ừ."

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt đau lòng nói: "Không thể nghỉ một ngày à?" Hắn đã quên Lam Vận Vanh từ nhỏ đã thích ngủ, không liên quan tới có mệt hay không.

"Không được, hôm nay còn có việc cần bàn." Ôm Bạch Hãn Triệt hôn một trận, Lam Vận Vanh mới buông hắn ra. Thấy y muốn đứng lên, Bạch Hãn Triệt xuống giường, phân phó người bưng nước nóng tới. Không mượn tay người khác, Bạch Hãn Triệt tự mình vắt khăn ướt cho Lam Vận Vanh, lại hầu hạ y súc miệng, mặc quần áo. Mười mấy năm, Lam Vận Vanh cũng không cảm thấy mất mặt, liền giang hai cánh tay hưởng thụ sự hầu hạ của Bạch Hãn Triệt, y thích.

"Tối hôm qua ta lén đổi một cái hà bao cho tiểu Tứ nhi, sai người nói là thần tiên cho, lúc tiểu Tứ nhi cho ngươi xem ngươi phải nhớ kỹ."

"Ừ, đã biết."

Chỉnh trang lại đai lưng cho Lam Vận Vanh, Bạch Hãn Triệt lúc này mới đi rửa mặt. Xong xuôi, hai người tới phòng ăn dùng bữa, Lam Vận Vanh mới nói: "Hà bao kia là lão bản nương của Ngọc Tú đưa, ngươi nếu nghe được tiếng gió gì đừng để tâm."

Bạch Hãn Triệt sửng sốt, nhất thời nghe không ra lời này là ý gì.

Lam Vận Vanh cắn miếng bánh bao tiếp theo càu nhàu nói: "Gần đây ngoài cung đều truyền ta có lẽ muốn cưới phi."

"Hả?" Bạch Hãn Triệt lại sửng sốt, hắn vì sao không biết? A, không phải, phải… "Ừm, có liên quan, với lão bản nương đó?" Không có đau lòng, khổ sở, khiếp sợ, chính là tò mò. Cho dù lời này là Lam Vận Vanh chính miệng nói ra, Bạch Hãn Triệt cũng cảm thấy loại chuyện này cách hắn rất xa. Không phải không hoài nghi, là căn bản không nên hoài nghi.

Lam Vận Vanh nuốt bánh bao xuống, phản ứng của Bạch Hãn Triệt làm y mất hứng: "Ngươi không ghen?"

Bạch Hãn Triệt hồ đồ một lát lập tức rất nghiêm túc nói: "Ta, ừm, ngươi cùng Vận Tranh là của ta."

"Vậy còn được." Lam Vận Vanh tiếp tục mồm to ăn bánh bao.

Bạch Hãn Triệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trước kia khi cải trang xuất cung với hai người này, gặp phải người nhìn trộm hai người này, hắn nếu không "ghen", hai người này sẽ tức giận, sẽ làm cho hắn một tháng không xuống giường được. Lúc này tiếng gió cũng có, nếu hắn dám nói mình không ghen, hắn cả đời đều đừng nghĩ xuống giường.

Ăn cơm xong, Lam Vận Vanh liền xuất cung. Nhìn theo Lam Vận Vanh đi xa, Bạch Hãn Triệt lúc này mới xoay người trở về tẩm cung.

———

Nếu hỏi Bạch Hãn Triệt có lo lắng Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh thích người khác hay không, hắn sẽ lập tức lắc đầu, chưa bao giờ từng lo lắng. Hai người từ nhỏ đã khóa chặt hắn bên người kia nếu thích người khác, vậy cũng chỉ có thể nói hắn rất vô năng. Huống chi ràng buộc giữa bọn họ quá sâu, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ còn có hai hài tử, chỉ từ dục vọng hai người kia chưa từng hạ thấp đối với hắn, hắn cũng có thể nhìn ra trái tim của hai người kia vẫn ở trên người hắn.

Còn những khả năng khác, Bạch Hãn Triệt cũng không để cho mình suy nghĩ nhiều, chỉ cần toàn tâm tín nhiệm hai người kia là đủ rồi.

Đi chỗ cha thỉnh an, quả nhiên Lưu Thiên Tứ lấy hà bao "thần tiên" cho mặt mày cong cong theo người đòi khen ngợi. Bạch Hãn Triệt đương nhiên sẽ không keo kiệt vài câu nói hay, Lưu Thiên Tứ được người đầy phòng khen tiếng cười không dứt. Bạch Hãn Triệt không nhìn kỹ cái hà bao nữ nhân khác đưa cho Lam Vận Vanh kia, nhưng rất hạnh phúc nhìn Lưu Thiên Tứ nâng cái hà bao ấy cười không khép miệng.

Bạch Tang Vận ở một bên nhìn Bạch Hãn Triệt, trong mắt thoáng qua vẻ không vui, trên mặt vẫn cười hỏi: "Hãn Triệt, Vận Vanh gần đây thường không hồi cung?" Hắn sáng nay từ chỗ Trạng Nguyên nghe được chút tiếng gió.

Bạch Hãn Triệt vừa nghe liền hiểu có chuyện gì, lập tức nói: "Hắn mỗi đêm đều trở về, dù cho bận rộn cũng nhiều nhất là về muộn một chút. Tối hôm qua con cũng không biết hắn khi nào trở về, có điều hẳn là rất khuya. Sáng nay không tới thỉnh an phụ thân cũng là bởi vì Vận Vanh vẫn luôn ngủ, con cũng không gọi hắn."

Lần này Bạch Tang Vận cũng không biết nên nói thế nào, hắn không tin hai nhi tử kia của mình lại thay lòng với Hãn Triệt, nhưng bên ngoài truyền lại giống như có chuyện đó, hắn không thể không lo lắng.

Bạch Hãn Triệt đi đến trước mặt cha ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cha: "Cha, người không cần lo lắng, mặc kệ bên ngoài nói gì, Vận Tranh và Vận Vanh vẫn là Vận Tranh và Vận Vanh."

Bạch Tang Vận đầu tiên là sửng sốt, rồi mới ôn hòa cười: "Vận Vanh đã nói với con?"

"Hắn chỉ nói con đừng để tâm." Bạch Hãn Triệt ngược lại trấn an: "Cha, hài nhi tin bọn họ, Vận Tranh và Vận Vanh làm việc có chừng mực. Nếu bọn họ có tâm tư ấy, cũng sẽ không nói với con."

Bạch Tang Vận yên tâm cười: "Vận Vanh nói với con là được rồi, ta chỉ lo lắng hai đứa chúng nó lại hồ đồ."

"Sẽ không, cha." Bạch Hãn Triệt không miễn cưỡng chút nào.

Thấy con như vậy, Bạch Tang Vận cũng không hỏi đến việc này nữa, chỉ phái người đi chỗ Lưu Vận Tranh truyền lời, đừng cho đồn đại tiếp tục truyền xuống, không được làm Bạch Hãn Triệt tổn thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!