"Dụ Đầu, đến chỗ Triệt ca ca."
"A a…"
"Ha ha, Dụ Đầu thật ngoan."
Nhìn người ôm đệ út chơi đùa phía trước, Lưu Vận Tranh lẳng lặng uống trà không đi quấy rầy. Lưu Thao thân sinh nhi tử của hắn yên tĩnh ngồi ở một bên cùng nhau chơi đùa với phụ thân, tiểu hoàng thúc, không khí ấm áp mà hạnh phúc. Đây là mấy lần khó có được mà Lưu Vận Tranh cho phép Bạch Hãn Triệt dứt bỏ y ở cạnh "người khác", cho dù "người khác" ấy là nhi tử của y.
Ngoại trừ đệ út ra, Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh không cho phép lực chú ý của Bạch Hãn Triệt đặt trên thân người khác, dục vọng chiếm hữu của bọn họ đối với người này từ bé đã như thế, loại dục vọng này đã xâm nhập cốt nhục, căn bản không thể nào thay đổi.
Từ lúc còn nhỏ, hai người đã không chấp nhận Bạch Hãn Triệt đi khỏi bọn họ, từng nghe nhị thúc nói, bọn họ sinh ra không bao lâu đã thích quấn lấy Hãn Triệt, tuy rằng không có ký ức mấy năm đó, nhưng y tin tưởng y và Vận Vanh nhất định là nhìn thấy Bạch Hãn Triệt lần đầu tiên đã không bao giờ nguyện buông tay nữa. Không có nguyên nhân, không cần lý do, phụ hoàng và phụ vương nguyện ý cùng nhau có được phụ thân, y và Vận Vanh là huynh đệ đồng bào, thích cùng một người cũng nằm trong tình lý.
Dường như trong bụng cha hai người bọn họ đã thương lượng, muốn "lấy" cùng một vợ. Y và Vận Vanh chưa bao giờ vì muốn độc chiếm Hãn Triệt mà dựng lên tranh chấp, ngay từ đầu ý niệm của bọn họ chính là "Hãn Triệt là của chúng ta", là y và Vân Vanh hai người cùng sở hữu.
Yếu đuối, nhát gan, thích khóc của Hãn Triệt, những điều này trong mắt người ngoài đều không phải tính cách được ưa thích trong mắt y và Vận Vanh lại là thích, ngoại trừ thích vẫn là thích. Hồi bé chưa hiểu đó là cảm tình như thế nào, chính là muốn buộc chặt Hãn Triệt bên người, dù cho hắn không thích cũng phải cưỡng chế giữ hắn bên cạnh. Về sau nghe được tin đồn nói Hãn Triệt không phải là thân sinh nhi tử của phụ thân, y và Vận Vanh lại âm thầm có chút vui mừng, như vậy Hãn Triệt sẽ không là ca ca của bọn họ, bọn họ muốn Hãn Triệt, không cần ca ca.
Lại sau đó, loại thích cưỡng chế này theo sự lớn lên của bọn họ càng không thể thu lại. Không có kiên nhẫn đợi đến khi Hãn Triệt chủ động, y và Vận Vanh hạ dược cho Hãn Triệt. Hãn Triệt là của bọn họ, mặc kệ là trái tim, hay là thân thể. Mỗi ngày ôm Hãn Triệt ngủ, dục niệm căn bản không chịu khống chế, bọn họ cũng không nguyện khống chế. Chỉ là bọn họ vẫn còn quá nhỏ, không hiểu được kết quả của khống chế bản thân làm bọn họ suýt nữa không thể chịu đựng.
Y và Vận Vanh không chỉ một lần cảm kích trời xanh cho bọn họ một phụ thân tốt nhất thế gian này, nếu không có phụ thân, y và Vận Vanh không chỉ sẽ đẩy Hãn Triệt vào tuyệt cảnh, cũng sẽ đẩy chính bọn họ vào tuyệt cảnh. Không có Hãn Triệt, y và Vận Vanh sẽ điên, sẽ cuồng, đó là người đã định ra sau khi bọn họ ra đời, sớm dung nhập vào cốt nhục bọn họ, sớm là một thể với bọn họ. Không còn Hãn Triệt, y và Vận Vanh chỉ còn lại có một nửa thể xác.
"Dụ Đầu, mệt nhọc đi, Triệt ca ca dỗ ngươi ngủ."
Mạch suy nghĩ của Lưu Vận Tranh vì thanh âm mà thu hồi, y đứng lên đi qua: "Hãn Triệt, để Dụ Đầu cho ta đi."
"Dụ Đầu muốn ngủ." Bạch Hãn Triệt giao tiểu tử đã mệt mỏi cho Lưu Vận Tranh. Tiểu tử kia mới vừa học đi đường không bao lâu, rất dễ mệt.
"A a…" Lưu Thiên Tứ hai tuổi kêu lên liền ngậm ngón tay cái của mình, Bạch Hãn Triệt vội vàng bắt được tay bé lấy ra khăn lụa lau sạch sẽ cho bé, cũng nhẹ nhàng vỗ, "Dụ Đầu, ngủ đi, ngủ một giấc."
"Ưm…" Chớp vài cái ánh mắt, Lưu Thiên Tứ chậm rãi nhắm lại, bé không buồn không lo buồn ngủ thì rất nhanh thiếp đi.
Yêu thương nhìn Lưu Thiên Tứ, Bạch Hãn Triệt nhịn không được hôn mặt bé, nhỏ giọng nói với Lưu Vận Tranh: "Ta ôm Dụ Đầu về chỗ phụ thân, ngươi cùng Thao nhi."
"Không cần. Để cho Thao nhi ngủ với Dụ Đầu." Không giao Lưu Thiên Tứ cho Bạch Hãn Triệt, Lưu Vận Tranh nói với cung nhân canh giữ: "Ôm cả thái tử về đi, để cho nó ngủ cùng với tiểu vương gia."
"Dạ, hoàng thượng."
Bạch Hãn Triệt nhìn cung nữ ôm nhi tử, nhịn không được nói: "Vận Vanh, ta mang Thao nhi ngủ nhé." Hắn muốn ở bên nhi tử nhiều hơn.
Ấn đường Lưu Vận Tranh nhíu lại, trầm giọng nói: "Mang nó ngươi sẽ mệt, ngươi đã chơi với Dụ Đầu và Thao nhi cả buổi sáng. Ta đưa Dụ Đầu và Thao nhi về chỗ phụ thân đi, Dụ Đầu tỉnh muốn tìm Thao nhi đùa, Thao nhi cũng không muốn rời khỏi tiểu hoàng thúc."
Bạch Hãn Triệt còn muốn nói, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lưu Vận Tranh thở dài, từ bỏ. Nói thêm gì nữa người này sẽ tức giận, người này cùng Vận Vanh cũng không chấp nhận hắn mất quá nhiều tâm tư vào hài tử.
———
Đưa đệ út và nhi tử về Dưỡng Hợp cung của cha, Lưu Vận Tranh liền mang Bạch Hãn Triệt không muốn đi rời khỏi. Hôm nay trời đẹp, trong triều lại không có chuyện quan trọng, Lưu Vận Tranh đương nhiên muốn chiếm Bạch Hãn Triệt. Không thèm quan tâm có cung nhân ở đây, Lưu Vận Tranh ôm eo Bạch Hãn Triệt mang hắn đi về phía đình nghỉ mát.
Bạch Hãn Triệt cúi đầu, có tâm sự, Lưu Vận Tranh nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì, tay ôm eo hắn dùng sức: "Ngươi là phụ thân duy nhất của Thao nhi, nó cho dù không lớn lên bên cạnh ngươi cũng sẽ không xa lánh với ngươi, huống chi nó cũng không phải không thấy ngươi. Làm phụ mẫu tốn tâm tư trên người hài tử là đương nhiên, nhưng cũng không thể quá mức, nó sau này sẽ có cuộc sống của chính nó, cuộc sống của ngươi là ta cùng Vận Vanh."
Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, giọng điệu mang thương lượng: "Thao nhi còn nhỏ, ta cảm thấy trước khi nó hiểu chuyện cần phải tự ta nuôi, phụ thân thân thể không tốt, luôn giao cho phụ thân cũng không thỏa."
Lưu Vận Tranh lại nói: "Chúng ta cũng không có giao cho phụ thân, chỉ là Dụ Đầu cần bạn chơi, Thao nhi lại im lặng khôn khéo, thúc cháu hai người bọn hắn cùng nhau lớn lên thích hợp nhất. Hơn nữa ta cùng Vận Vanh cũng không có không cho ngươi mang Thao nhi, ngươi vừa rồi chơi cùng Thao nhi ta cũng không có ngăn cản mà. Nó là thái tử, sớm độc lập một chút là chuyện tốt."
Thấy Bạch Hãn Triệt có chút khổ sở, giọng điệu Lưu Vận Tranh mềm mại hơn: "Mấy ngày nay ta không có việc, ngươi ở bên ta nhiều nhiều, chờ qua một thời gian ta bận rộn ngươi chỉ để ý ở bên Thao nhi là được, ba người chúng ta ở bên nhau tuy nói đã mười mấy năm, nhưng chân chính tam tình tương duyệt cũng bất quá là hai, ba năm nay. Lúc trước ngươi lại có thai, thêm vào đó ta đăng cơ, Vận Vanh tiếp quản Vận phường, Thao nhi sinh ra, sự tình các loại quá nhiều, ba người chúng ta thật ra cũng không có quá nhiều thời gian ở bên nhau. Bây giờ Thao nhi lớn hơn một chút, các nhũ mẫu hoàn toàn có thể mang nó, chẳng lẽ chúng ta không nên bù lại khoảng thời gian lãng phí trước đây?"
Thái độ của Lưu Vận Tranh mềm mại, Bạch Hãn Triệt ngược lại ngượng ngùng, ngẫm lại sau khi mình du lịch trở về cũng quả thực không có quá nhiều thời gian ở bên hai người này, trong lòng liền có áy náy. Nhất là cái tay trên eo kia vẫn như có như không khẽ vuốt ve, cọ xát, mang ý tứ nào đó, trong con ngươi Bạch Hãn Triệt cũng bị nhuộm xuân tình e lệ. Xuân tình ấy trong mắt Lưu Vận Tranh là xuân dược thượng đẳng nhất, nháy mắt trêu chọc dục hỏa trong cơ thể y.
"Hãn Triệt…" Khàn khàn.
Bất kể là ánh mắt của Lưu Vận Tranh hay thanh âm của y đều khiến Bạch Hãn Triệt hồi hộp, hắn làm bộ ho nhẹ che giấu hoảng loạn và xấu hổ của mình, đây đang ở bên ngoài, rất nhiều người đều nhìn đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!