Nhờ vào tài diệu thủ hồi xuân của Tôn Hạo Lâm, Kì U cuối cùng tỉnh lại. Khi hắn biết được chính mình cùng đứa con đều là do Bạch Hãn Triệt cứu, giãy giụa muốn xuống giường đến dập đầu tạ ơn Bạch Hãn Triệt.
"Kì công tử, không cần thiết phải làm như vậy." Đem người ấn quay về trên giường, Bạch Hãn Triệt nói, "Muốn tạ ơn, ngươi liền tạ ơn Thiết Đầu bọn họ cùng Tôn thầy thuốc. Nói đến xấu hổ, ta mặc dù biết y thuật, lại không giúp được gì, còn làm phiền Tôn thầy thuốc không ít."
"Bạch công tử quá mức khiêm tốn." Một bên, Tôn Hạo Lâm nói, "Kì U, lần này Thiết Đầu bọn họ may mắn gặp được Bạch công tử, ngươi, Vương Hâm cùng Tiểu Hổ mới có thể thoát ly hiểm cảnh." Đối Bạch Hãn Triệt khiêm tốn, Tôn Hạo Lâm cực kỳ tán thưởng, không khỏi nhìn Bạch Hãn Triệt vài lần. Tôn Hạo Lâm ở Giang Châu trấn hơn hai năm, tự nhiên nhận thức Kì U, cũng biết chuyện hắn cùng Vương Hâm.
" Đại ân của Bạch công tử, Kì U kiếp sau cho dù làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được." Vẫn như cũ suy yếu, Kì U sau khi biết đứa con bình an vô sự, nước mắt không sao ngừng được. Đồng Đồng ăn bánh rán, ở một bên cũng cảm động nức nở, Tiểu Tứ vội vàng đem bánh rán trên tay hắn cướp đi.
Bạch Hãn Triệt đưa cho Kì U một khối bố khăn: "Kì công tử, ta sợ Tiểu Hổ ở trên đường quá mức bôn ba, đem nó cùng Thiết Đầu bọn họ gởi gắm trong nhà một hộ nông gia. Ta đã cho người đi đón, ngày mai ngươi có thể nhìn thấy bọn họ."
"Kì công tử, chuyện ngươi cùng Vương Hâm, một vị bằng hữu của ta sẽ giúp các ngươi, ngươi cứ an tâm tịnh dưỡng ngay tại nơi này đi."
Kì U cầm chặt tay Bạch Hãn Triệt, không biết nên tạ ơn đối phương như thế nào. Đối người này mà nói, hắn bất quá là một người xa lạ. Nghe được tên người nọ, trong lòng Kì U càng thêm chua xót.
"Kì U, sau khi ngươi cùng Tiểu Hổ gặp chuyện không may, Vương Hâm bị đả kích không nhỏ. Ta dẫn hắn tới gặp ngươi." Tôn Hạo Lâm nói thật mịt mờ, Kì U lại nghe hiểu được, hắn kinh hoảng nhìn về phía Tôn Hạo Lâm. Bạch Hãn Triệt vỗ vỗ hắn, nở một nụ cười làm cho hắn yên tâm.
"Kì công tử, ngươi cùng Tiểu Hổ đều bình an, Vương Hâm cũng sẽ tốt." Bạch Hãn Triệt khuyên giải, an ủi nói. Chỉ chốc lát sau, Tôn Hạo Lâm mang theo Vương Hâm si ngốc đi đến, đối phương miệng không ngừng lảm nhảm than thở: "U...... Tiểu Hổ tử......"
Hắn vừa tiến đến, Kì U nhìn thấy cũng nhịn không được kêu to ngã xuống giường: "Hâm!" Bạch Hãn Triệt, Tiểu Tứ cùng Đồng Đồng thương cảm vội vàng đem hắn nâng dậy.
"Hâm!" Kì U bổ nhào vào trên người Vương Hâm, run rẩy vuốt ve mặt hắn, thấp giọng gọi, "Hâm...... Là ta...... Là ta, U...... Hâm...... Ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi không biết ta?"
Bạch Hãn Triệt thối lui đến một bên, màn này hắn nhìn thấy mà sóng mũi cay cay.
"U...... Tiểu Hổ tử......" Được Tôn Hạo Lâm uy dược, Vương Hâm không hề nổi điên ngơ ngác giương mắt nhìn về phía Kì U, trong đôi con ngươi tràn đầy hỗn độn mê man.
"Hâm......" Kì U ôm lấy hắn, khóc hảm, "Hâm...... Là ta...... Ta là U, U của ngươi đây......"
"U...... Tiểu Hổ tử......" Vương Hâm vẫn là si ngốc lảm nhảm, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào khuôn mặt Kì U. Kì U nắm tay hắn lên, làm cho hắn sờ mặt mình, cảm thụ chính mình, càng không ngừng kêu gọi hắn. Dần dần, trong mắt Vương Hâm có ánh sáng, thân mình bắt đầu run rẩy.
Ở thời điểm Vương Hâm bắt đầu càng không ngừng gọi tên Kì U, bắt đầu nhận ra vợ, Bạch Hãn Triệt túm lấy Đồng Đồng cùng Tiểu Tứ đang khóc nức nở lui đi ra ngoài, tuy rằng hắn đồng dạng cũng lệ nóng doanh tròng.
"Bạch đại ca...... Kì U hảo đáng thương...... Vương lão thái thái so với tứ ca ta còn xấu xa hơn."
Đồng Đồng khóc phi thường thương tâm, lấy miếng bánh rán trên tay Tiểu Tứ mồm to cắn tiếp theo một khối, giống như đó là thịt của Vương lão thái thái hoặc Đồng Hàm Trứu.
"Ít nhiều Bạch công tử, Kì U coi như là khổ tẫn cam lai." Đem phòng lưu lại cho hai người yêu số khổ vừa gặp lại, Tôn Hạo Lâm tựa vào trên lan can nói.
Bạch Hãn Triệt sát sát khoé mắt ướt át, cảm thán nói: "Nhìn thấy Kì U, ta đã nghĩ tới phụ thân. Hắn cùng cha ta giống nhau đều dũng cảm, kiên cường. Người như vậy, ta thật kính nể. Hắn hẳn là sẽ được hạnh phúc."
"Ở trong mắt Tôn mỗ, Bạch công tử cũng đồng dạng dũng cảm, kiên cường." Tôn Hạo Lâm thản nhiên nói, lại làm cho Bạch Hãn Triệt đỏ mặt, làm cho Tiểu Tứ ngừng khóc.
"Tôn thầy thuốc......" Bạch Hãn Triệt có chút vô thố.
"Ngươi cùng Kì U bất quá là bình thuỷ tương phùng, lại có thể tận tâm giúp hắn như vậy, còn làm cho thân mình mệt mỏi đến sinh bệnh, tại hạ cũng đồng dạng kính nể." Tôn Hạo Lâm thở dài khen ngợi.
Bạch Hãn Triệt vội vàng xua tay: "Tôn thầy thuốc quá khen, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Giúp Kì công tử chính là Vận Tranh cùng Vận Vanh, nếu chỉ có một mình ta, có thể cũng không làm được gì."
"Nhưng nếu không phải Bạch công tử thiện tâm, Thái tử điện hạ cùng Vương gia sao có thể nhúng tay hỏi đến?" Tôn Hạo Lâm tiếp tục khích lệ, làm cho tay chân Bạch Hãn Triệt lúng ta lúng túng.
Tiểu Tứ đột nhiên mở miệng, thản nhiên nói: " Thiếu gia nhà chúng ta chính là tâm địa hảo, cho nên điện hạ cùng Vương gia mới có thể thích thiếu gia nhà chúng ta."
"Tiểu Tứ." Bạch Hãn Triệt mặt như muốn thiêu cháy.
Ăn xong bánh rán, Đồng Đồng không biết Bạch Hãn Triệt xấu hổ, gật đầu phụ hoạ: "Bạch đại ca là người tốt, người tốt có hảo báo."
Nhìn Bạch Hãn Triệt mặt đỏ tai hồng, Tôn Hạo Lâm chỉ tay về hướng một gian phòng ở bên cạnh nói: "Bạch công tử, Tôn mỗ có một việc riêng muốn hỏi Bạch công tử, không biết Bạch công tử có tiện không?"
"Có…có chứ." Thấy Tôn Hạo Lâm không khen hắn nữa, Bạch Hãn Triệt thở phào một hơi, vội vàng nói, rồi mới theo Tôn Hạo Lâm vào phòng. Tiểu Tứ tránh ở cửa, đem lỗ tai dán tại trên cửa nghe lén. Đồng Đồng tò mò đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Tứ ca, ngươi làm cái gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!