Chương 31: (Vô Đề)

"Thiếu gia, người nhìn xem Đồng Đồng thật xinh đẹp a."

Mang người sau khi được tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y chỉnh tề tiến vào, Tiểu Tứ ngạc nhiên mà đem người đó kéo đến trước mặt Bạch Hãn Triệt. Người kia vừa mới tắm rửa hai gò má ửng đỏ, một đôi mắt to đầy vẻ thẹn thùng cùng khẩn trương.

Ăn cơm xong, Bạch Hãn Triệt liền đem Đồng Đồng mang về khách điếm, nơi bọn họ trụ, đáng lý ra là muốn thuê cho hắn riêng một gian phòng khác, nhưng Đồng Đồng tựa hồ thật nhát gan, không dám ở một mình, cho nên Tiểu Tứ liền xung phong nhận việc ở cùng hắn. Có lẽ là tuổi xấp xỉ, so với những người khác, Đồng Đồng có vẻ rất thích Tiểu Tứ.

Bạch Hãn Triệt cũng phá lệ kinh ngạc nhìn Đồng Đồng, tắm rửa sạch sẽ cùng thay đổi thân xiêm y khác, nhìn Đồng Đồng thật sự rất được, nhất là cặp mắt kia, càng có vẻ thuỷ uông sáng ngời. Nếu không phải Tiểu Tứ giúp hắn tắm rửa đã xác nhận qua giới tính của hắn, nhất định sẽ nghĩ Đồng Đồng là nữ hài tử.

"Đồng Đồng, chúng ta qua mấy ngày nữa sẽ rời đi nơi này, ngươi có muốn đi đến địa phương nào không?" Bạch Hãn Triệt hỏi.

Đôi mắt to của Đồng Đồng hiện lên ủy khuất, cúi đầu chậm rãi lắc lắc, hai tay nắm chặt lấy y phục chính mình.

Bạch Hãn Triệt nhìn vào mắt Tiểu Tứ, thấy đối phương lắc đầu, hắn cũng không biết người này đã xảy ra sự gì. Bạch Hãn Triệt khó khăn, bản thân tuy rằng không ngại mang theo Đồng Đồng, nhưng vạn nhất người này là trốn nhà hoặc gặp phải phiền toái gì thì phải làm sao đây, bọn họ không thể cứ như thế mà mang người rời đi.

"Đồng Đồng, có khó khăn gì ngươi cứ cùng chúng ta nói, có lẽ chúng ta có thể giúp được cho ngươi." Theo như Tiểu Tứ nói, trong túi hành lý của Đồng Đồng chỉ có một bộ xiêm y, một cây trâm, một vòng ngọc tử còn có nhất kiện rất lớn áo choàng, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác. Điều này làm cho Bạch Hãn Triệt khó hiểu, dù sao nhất kiện xiêm y mà Đồng Đồng mặc cũng có xuất xứ từ tàm ti vận phường, giá cũng không phải là rẻ.

Đồng Đồng vừa nghe, nước mắt như châu sa rơi rớt, Tiểu Tứ vội vàng trấn an: "Đồng Đồng, ngươi đừng khóc, có uỷ khuất gì liền cùng thiếu gia nhà chúng ta nói, thiếu gia định có thể giúp ngươi."

Đồng Đồng lắc đầu, chỉ nhỏ giọng đầy vẻ khiếp đảm nói: "Ta...... Ta...... Ta không biết......"

Tiểu Tứ đem hắn kéo đến ngồi xuống trên ghế, vừa lau nước mắt cho hắn, vừa hỏi, "Đồng Đồng, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Người nhà ngươi ở đâu?"

Đồng Đồng thấp giọng: "Ta năm nay mười bốn...... Nhà của ta...... Ta không thể trở về......" Nói xong, hắn khóc thành tiếng, "...... Ta không thể trở về......" Giống như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì đó, Đồng Đồng bắt đầu phát run.

Bạch Hãn Triệt tiến lên ngồi xổm xuống, một tay đè lại bàn tay đang không ngừng run rẩy của Đồng Đồng, nói: "Đồng Đồng, nếu ngươi nguyện ý thì liền theo chúng ta cùng nhau đi. Chúng ta cũng là chung quanh du ngoạn, chờ ngoạn xong rồi, chúng ta nói sau."

Nhìn Bạch Hãn Triệt ôn hòa tươi cười, Đồng Đồng sát nước mắt gật gật đầu: "Cám ơn...... Cám ơn......"

Chạng vạng, sau khi Bạch Hãn Triệt dùng xong cơm, tâm tình trầm trọng trở lại phòng. Trách không được Đồng Đồng kia vừa thoạt nhìn còn rất nhỏ, nguyên lai mới mười bốn, nghĩ đến đây, Bạch Hãn Triệt càng thêm khó chịu, Đồng Đồng thật nhát gan, tựa hồ bị uỷ khuất gì đó rất lớn. Hơn nữa hỏi hắn đã đánh mất bạc nhiều ít hắn cũng nói không rõ, chỉ nói là do người khác cho.

Vận Tranh, Vận Vanh...... Ta nên làm như thế nào để giúp Đồng Đồng đây.

"Khấu khấu", có người gõ cửa.

"Thiếu gia, ngài có tín, trong kinh thành gửi tới." Tiểu Tứ ở ngoài cửa nói, Bạch Hãn Triệt vội vàng đứng dậy đi ra mở cửa.

"Là của phụ thân sao?" Tiếp nhận tín, Bạch Hãn Triệt kinh hỉ hỏi.

Tiểu Tứ cười cười, nhỏ giọng nói: "Là của điện hạ." Rồi mới thức thời thay Bạch Hãn Triệt đóng cửa lại.

Bạch Hãn Triệt nghe tim đập nhanh làm cho hắn không khỏi giật mình, đột nhiên cảm thấy tín trong tay thật nóng. Đây là bọn họ lần đầu tiên viết thư cho hắn. Nhìn nhìn nét chữ chỉnh chu, nắn nót phía ngoài phong thư "Hãn Triệt thân khải", Bạch Hãn Triệt nhận ra đây là chữ của Vận Tranh.

Trở lại bên cửa sổ, cẩn thận đem tín lấy ra, dưới ánh nến, Bạch Hãn Triệt chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy có đến ba trang giấy, mặt hắn trở nên đỏ bừng, trong mắt hiện lên ngượng ngùng.

Trời còn chưa sáng, Bạch Hãn Triệt liền tỉnh, một đêm mộng mị làm cho hắn sau khi tỉnh lại có chút thở gấp gáp. Lại không có chút buồn ngủ, Bạch Hãn Triệt khoác ngoại sam, rửa mặt một phen rồi mở cửa đi ra ngoài. Ngoài phòng thật im lặng, nhưng dường như vẫn còn một người quanh quẩn đâu đây, Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu: "Ám ảnh?"

Một gã Hắc y nhân từ một nơi bí ẩn trong phòng lương loè ra, nhảy đến trước mặt Bạch Hãn Triệt, quỳ một gối: "Thiếu gia có gì phân phó?"

Bạch Hãn Triệt bình tĩnh, hỏi: "Ngươi cũng không ngủ sao?"

"Thuộc hạ sẽ nghỉ ngơi, thiếu gia có gì phân phó?" Thanh âm ám ảnh nghe không một tia mệt mỏi, nhưng Bạch Hãn Triệt lại không đành lòng.

"Ta chỉ là đi ra du ngoạn, ngươi...... Không cần cẩn thận như thế. Không cần ngủ trên mái hiên, thay đổi y phục hàng ngày rồi vào cùng nhóm với Trương đại ca bọn họ đi."

Ám ảnh thân hình khẽ nhúc nhích, lại nghe hắn nói: "Bảo hộ thiếu gia là bổn phận của thuộc hạ, thỉnh thiếu gia không cần lo lắng, thuộc hạ sớm thành thói quen."

Bạch Hãn Triệt vừa nghe, trong lòng lại càng không dễ chịu: "Ám ảnh, ta sẽ nói cùng với Vận Tranh. Ngươi thay đổi thường phục cùng với Tiểu Tứ, Trạng Nguyên bọn họ rồi cùng du ngoạn công khai với bọn ta thôi."

"Thuộc hạ không phải đến đây du ngoạn, mà là bảo hộ thiếu gia." Ám ảnh "bất vi sở động" quỳ trên mặt đất nói, thấy Bạch Hãn Triệt không có chuyện gì phân phó, hắn đứng dậy nhảy lên, lại biến mất ở phòng lương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!