Chương 30: (Vô Đề)

Cổ Lộc trấn, lại danh tròn tròn trấn, trong trấn hơn sáu trăm hộ người, mỗi cửa nhà đều có mấy sân bộ dáng cổ lộc.

Người ở Cổ Lộc trấn rất thích yêm đồ ăn, cho nên những cái sân đó có tác dụng chính là dùng để phơi nắng rau xanh, mà yêm đồ ăn của Cổ Lộc trấn cũng thành đặc sản nổi tiếng.

"Thiếu gia, yêm đồ ăn này ăn ngon thật, so với yêm trong cung còn hoàn hảo hơn."

Tiểu Tứ không ngừng trầm trồ hưởng qua đủ loại kiểu dáng yêm đồ ăn, rồi nghĩ nghĩ khi hồi cung nhất định phải làm thử một lần.

Bạch Hãn Triệt cũng gật đầu, nói:

"Phụ thân ăn uống không tốt, khẳng định thích ăn." Trong hoàng cung yêm đồ ăn đều là do các ngự trù chính mình làm, chủ yếu là tinh xảo, nhưng lại luôn thiếu chút hương vị.

"Thiếu gia, chúng ta có thể cho người rang một ít mang trở về." Văn Trạng Nguyên ra tiếng.

Bạch Hãn Triệt ngạc nhiên hỏi: Có thể chứ?

Đương nhiên có thể. Văn Trạng Nguyên nói,

"Nơi này có vận phường điếm, cứ cho người trong điếm đặc biệt đi một chuyến là đến nơi. Quốc Công rất thích ăn yêm đồ ăn nơi này, chính là Hoàng Thượng không muốn làm cho Quốc Công thấy cảnh thương tình, nên không cho bọn họ tặng."

Văn Trạng Nguyên vừa nói xong, Bạch Hãn Triệt do dự:

"Kia...... Ta cho người mang về cho phụ thân, phụ thân sẽ lại nhớ tới chuyện trước kia."

Tiểu Tứ xen mồm nói:

"Thiếu gia, đây là ngài cho người mang về, là ngài hiếu tâm, Quốc Công không chỉ không khổ sở, ngược lại sẽ rất cao hứng a."

"Đúng vậy, thiếu gia, ngài cứ yên tâm thôi."

Văn Trạng Nguyên cũng đảm bảo, Bạch Hãn Triệt nghĩ nghĩ, cười cười gật đầu.

Bính!

Đột nhiên, phía ngoài phòng Bạch Hãn Triệt, chỗ họ đang dùng bữa truyền đến một tiếng nổ, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng chưởng quầy mắng to:

"Ta khai điếm mười mấy năm, còn không có gặp qua loại người như ngươi, không có tiền mà còn ăn sang như thế. Ngươi hôm nay không đem bạc lấy ra, cũng đừng mong rời đi nơi này nửa bước!"

"Thật xin lỗi...... Ta vừa rồi quả thật có bạc...... Nhất định là bị người đánh cắp. A! Vừa rồi lúc mới vào, ở cửa có hai tiểu hài tử đụng phải ta, nhất định là khi đó bị thâu rồi."

Tiếp theo là một đạo thanh âm kinh hoảng bất lực, nghe ra là của một thiếu niên, bất quá thanh âm cực nhỏ, chắc là ở dưới lầu.

Trạng Nguyên...... Bạch Hãn Triệt kêu, Văn Trạng Nguyên lập tức buông bát đũa, đi ra ngoài.

"Có thể là người nào đến ăn cơm rồi bạc bị thâu, nên không có tiền trả." Tiểu Tứ nói. Bạch Hãn Triệt dừng ăn cơm nhìn ra cửa. Không quá lâu, Văn Trạng Nguyên đã trở lại, phía sau theo một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã bị kinh hách.

"Thiếu gia, bạc của hắn bị thâu. Ta đã giúp hắn trả tiền cơm." Văn Trạng Nguyên mở miệng, đem thiếu niên kéo qua, cho hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Tứ, tiếp theo có chút hờn giận nói,

"Bất quá chỉ là bốn mươi đồng tiền, ta còn tưởng hắn ăn đến mấy chục lượng bạc."

Thiếu niên ôm một bọc hành lý, quần áo trên người có điểm bẩn, búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, cúi thấp đầu, cái mũi cứ thút thít mãi. Rõ ràng là lão bản nhìn hắn dễ khi dễ.

Bạch Hãn Triệt nhìn hắn trong chốc lát, nói:

"Tiểu Tứ, ngươi đi nói với chủ quán lấy thêm một bộ bát đũa sạch sẽ đến."

Hảo. Tiểu Tứ lập tức đi ra ngoài.

Thiếu niên gắt gao ôm hành lý, thật ủy khuất sát sát đôi mắt. Bạch Hãn Triệt tận lực ôn nhu mở miệng nói: Không có việc gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!