Chương 13: (Vô Đề)

Xem xong thư tín mà Văn Trạng Nguyên phái người ngày đêm cưỡi ngựa mang về, Bạch Tang Vận chậm rãi đứng lên, thả lại phong thư, trên mặt là một nụ cười điềm đạm đầy ngụ ý.

"Đại ca?" Từ sau khi Bạch Tang Vận gặp chuyện không may, Ngũ Mặc luôn túc trực bên cạnh hắn lên tiếng hỏi.

Bạch Tang Vận đem tín đưa cho Ngũ Mặc, Ngũ Mặc lấy ra xem, sắc mặt kinh hãi. Thấy thế, Bạch Tang Vận mở miệng nói: "Yên lặng, ta ngay từ đầu đã biết bọn họ chắc chắn sẽ đi tìm Triệt nhi."

Ngũ Mặc không rõ đại ca đang có chủ ý gì trong đầu, xếp lại thư, chờ đại ca giải thích.

Bạch Tang Vận thở dài một tiếng, cười nói: "Bọn họ là hai tên bá đạo, hơn nữa lại thêm thân phận như vậy, bọn họ căn bản không hiểu tình cảm đối Triệt nhi sớm nhập đến tận xương tủy. Hiện giờ, Triệt nhi rời đi kinh thành, bọn họ há nào có thể không thương nhớ?"

"Thế nhưng... Đại ca chẳng phải không cho bọn họ đi tìm Hãn Triệt sao?" Ngũ Mặc hỏi, rất đỗi ngạc nhiên vì Bạch Tang Vận không có vẻ tức giận khi Lưu Vận Tranh lén đi tìm Hãn Triệt.

"Nếu ta không nói như thế, bọn họ khẳng định nhịn không được sẽ cùng Triệt nhi ra kinh. Nhưng nếu điều đó xảy ra, Triệt nhi sẽ vĩnh viễn không phân rõ tình cảm của chính mình. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo còn trong cuộc thì u mê, tâm tư ba đứa nhỏ này ta làm sao nhìn không ra chứ. Đối với Vận Tranh cùng Vận Vanh... Triệt nhi không phải hoàn toàn vô tình, chỉ vì... thái độ của Vận Tranh cùng Vận Vanh đối với hắn, còn có khúc mắc của chính hắn, nên làm cho hắn phân không rõ. Lần này, ta không chỉ muốn xao tỉnh Vận Tranh cùng Vận Vanh, mà còn muốn làm cho Triệt nhi tháo gỡ những khúc mắc ấy, như vậy, sau này hắn mới có thể có được hạnh phúc chân chính. Còn việc chiếm được trái tim hắn như thế nào, phải xem năng lực của Vận Tranh cùng Vận Vanh thôi."

"Đại ca, Hãn Triệt có ngươi yêu thương hắn như thế, hắn nhất định sẽ hạnh phúc."

Nghe được đại ca giải thích, Ngũ Mặc thật lòng nói. Không chỉ là Hãn Triệt, ngay cả hắn, có thể gặp được người này, cũng là phúc khí cùng hạnh phúc cho hắn.

Nằm ở tháp thượng an thai, Bạch Tang Vận lại nói: "Vận Tranh cố ý tâu cùng Hoài Diệp yêu cầu được đi Lâm Thành thị sát dân tình, nói là thuận đường nhìn Triệt nhi, theo ta thấy thì đi thị sát mới là thuận đường." Nghĩ đến đứa con dùng phương thức này để mà làm an lòng hắn, Bạch Tang Vận biết trải qua sự việc lần này, bọn họ thật sự đã trưởng thành.

"Nói như vậy, trong mấy ngày Hãn Triệt ra kinh, Vận Tranh cùng Vận Vanh cần phải vất vả nhiều." Hiểu được ý tứ của đại ca, Ngũ Mặc lại không đành lòng nói, hai người kia nhất định sẽ tìm thêm nhiều cái cớ khác để mà "thuận đường" nhìn Hãn Triệt.

"Bọn họ đối Triệt nhi làm nhiều việc sai lầm như vậy, hiện tại vất vả chút cũng là xứng đáng." Đối điểm này, Bạch Tang Vận không chút nào đau lòng, "Nói thật lòng, nếu Triệt nhi thích người khác, ta mới là người luyến tiếc nhất."

Ngũ Mặc nở nụ cười, hắn biết đại ca sẽ không bỏ mặc mà đem Hãn Triệt giao cho người khác. Hãn Triệt là một đứa nhỏ tốt như vậy, vẫn là giữ mãi ở bên cạnh mình mới là tốt nhất............

Đợi hai ngày, nữ tử bị hôn mê cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng điều làm cho Bạch Hãn Triệt kinh ngạc chính là, người này vừa tỉnh lại phát hiện chính mình được cứu, chẳng những không vui mừng, ngược lại còn muốn tìm cái chết.

"Vì sao phải cứu ta... Vì sao phải cứu ta..." Bị Văn Trạng Nguyên điểm huyệt không thể động đậy, nữ tử kia ở trên giường gào khóc, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch, tuyệt vọng.

"Vị cô nương này, con kiến còn ham sống, ngươi vì sao phải tìm cái chết?" Phương lão bá đứng ở bên giường khuyên bảo, "Rốt cuộc có chuyện gì làm cho ngươi khó xử, ngươi hãy kể hết cùng vị Tiểu ca này, có thể hắn sẽ giúp được cho ngươi.  Nếu ngươi chết, cha nương ngươi phải làm sao đây?"

Từ lúc nhìn thấy Bạch Hãn Triệt cùng đoàn tuỳ tùng đi theo hầu hạ hắn, Phương lão bá đã biết hắn không phải là công tử gia đình bình thường, hiện giờ trong nhà lại đột nhiên xuất hiện vị biểu huynh của Bạch công tử ( Lưu Vận Tranh đối với bên ngoài xưng là biểu huynh của Bạch Hãn Triệt), người này khí thế làm cho hắn không dám liếc mắt mà nhìn, điều này càng khẳng định cho suy đoán của Phương lão bá, cho nên hắn mới khuyên bảo vị nữ tử kia như vậy.

Nữ nhân chậm rãi lắc đầu, nước mắt không ngừng tuôn chảy, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng. Thấy nàng như vậy, Văn Trạng Nguyên hướng người đang đứng ở phía sau Lưu Vận Tranh liều mạng nháy mắt. Bạch Hãn Triệt nhìn nửa ngày, mới hiểu được ý của Văn Trạng Nguyên muốn hắn làm cái gì. Nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Vận Tranh mặt không chút thay đổi, đột nhiên đối phương một tay lôi kéo, đem hắn đến trước người, Lưu Vận Tranh cũng muốn để cho Bạch Hãn Triệt đến thử một lần.

Được Lưu Vận Tranh cùng những người khác cổ vũ, Bạch Hãn Triệt đi đến bên giường ngồi xuống, một tay Lưu Vận Tranh khoát lên vai hắn, cho hắn thêm dũng khí.

"Vị đại tỷ này..." Học theo cách xưng hô của Văn Trạng Nguyên, Bạch Hãn Triệt mở miệng, "Ngươi chắc là bị ủy khuất rất lớn..." Lần đầu tiên khuyên bảo người khác, Bạch Hãn Triệt cũng không nắm chắc lắm, hắn chỉ cố gắng nhìn ánh mắt đối phương mà nói, "Ta... cũng từng chịu qua ủy khuất." Bàn tay trên vai trở nên dùng sức, Bạch Hãn Triệt cúi đầu, "Nhưng mà... Mặc kệ là có bao nhiêu ủy khuất, cũng không thể xem thường tính mạng mình như vậy. Huống chi, chúng ta còn có cha mẹ, có thân nhân.

Vị đại tỷ này... Lúc Trương đại ca cứu ngươi từ dưới nước lên, ta thật không dám nhìn ngươi, nghĩ thầm, rằng tại sao trên người ngươi lại có những vết thương nghiêm trọng như thế. Trạng Nguyên bọn họ nói ngươi là bị người ta đánh đập, ta lại nghĩ tại sao lại có người đối với ngươi nhẫn tâm như vậy, ta chưa bao giờ gặp qua loại sự tình này."

Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói, cảm thấy có chút khó khăn khi diễn đạt và lo lắng nàng nghe không hiểu, nhưng từng lời từng chữ khi vào tai của nữ tử kia, lại làm dấy lên nỗi thương tâm trong lòng nàng. Nàng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt cũng càng ngày càng nhiều.

"Vị đại tỷ này... Có thể ta không giúp được ngươi, thế nhưng, " Bạch Hãn Triệt kéo Lưu Vận Tranh đến bên người, cam đoan nói, "Chính là hắn có thể giúp ngươi. Có ủy khuất gì, ngươi nói cho chúng ta biết đi."

Thấy nữ tử bắt đầu có chút xiêu lòng, Văn Trạng Nguyên lập tức giải huyệt đạo cho nàng. Nữ tử ôm lấy mặt vẫn còn thút thít khóc, Bạch Hãn Triệt lại nhìn về phía Tiểu Tứ. Tiểu Tứ cũng lập tức khuyên bảo, cuối cùng làm cho nữ tử kia mở miệng.

"Ai cũng không giúp được ta... Hắn là một tên súc sinh... Cầm thú..." Nữ tử khóc dị thường thương tâm, nói ra tình hình thực tế.

Nghe lời kể của nữ tử, Bạch Hãn Triệt liên tục kinh hô, Lưu Vận Tranh thuận thế đem hắn ôm vào trong ngực. Cho đến khi nữ tử nói xong, Bạch Hãn Triệt cũng không dám tin tưởng trên đời lại có chuyện như vậy. Nữ tử đã ngừng kể một lúc, hắn bị Lưu Vận Tranh lôi ra khỏi phòng, hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại.

"Hãn Triệt, " nắm tay Bạch Hãn Triệt đi đến bên cạnh hồ nước, Lưu Vận Tranh nâng đầu hắn lên, có chút bực mình, "Sau này gặp được loại sự tình này, đừng cứu. Gia đình người ta không có việc gì, ngươi đã sinh tâm bệnh rồi."

Bạch Hãn Triệt tuỳ ý cho tay Lưu Vận Tranh sờ mặt hắn, bản thân thì đang trầm ngâm vì câu chuyện vừa nghe: "Vận Tranh... Ngươi đã từng gặp qua chuyện như vậy chưa? Sao lại có một nam nhân đem thê tử của chính mình đánh thành như vậy, còn bức nàng đến con đường chết?"

"Trước kia đi ra ngoài ta cũng từng nghe nói qua, nhưng chưa từng được chứng kiến. Loại sự tình này cũng không phải là hiếm hoi gì." Lưu Vận Tranh không có nhiều cảm xúc lắm nói, ngoại trừ người nhà của hắn ra thì người làm cho hắn để ý cũng chỉ có người trước mặt này thôi. Nghĩ đến đây, Lưu Vận Tranh ôm lấy  Bạch Hãn Triệt, tuy rằng hắn chưa bao giờ đánh qua người này, nhưng hắn nhận thấy mình cũng là một tên hỗn đản.

Đột nhiên bị ôm chặt lấy, Bạch Hãn Triệt mới hồi phục tinh thần lại, thân thể có chút cứng ngắc, sau đó mới chậm rãi thả lỏng. Bạch Hãn Triệt không có giãy giụa phản đối, đứng yên để cho Lưu Vận Tranh ôm hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!