"Cha." Bạch Hãn Triệt cước bộ có vẻ miễn cưỡng, cúi đầu bước đi thong thả vào nhà nội, phòng trong, một gã nam tử với mái tóc bạc trắng đang nằm ở tháp thượng nhắm mắt dưỡng thần. Nghe được tiếng kêu của Bạch Hãn Triệt, hắn mở to mắt, dung nhan tuấn mỹ không có vẻ gì là của một người già.
"Triệt nhi, lại đây." Bạch Tang Vận ngồi dậy, tiếp đón Bạch Hãn Triệt ngồi vào hắn bên người. Đôi mắt nhìn thấy trên cổ Bạch Hãn Triệt là dấu hôn ngấn không thể che giấu, hiện lên vài phần tức giận, nhưng Bạch Hãn Triệt liền ngẩng đầu lên vội vàng đem giấu đi.
Nhìn nhìn khuôn mặt Bạch Hãn Triệt không có huyết sắc, Bạch Tang Vận vỗ vỗ vào đầu của dưỡng tử: "Triệt nhi, nếu ở ngoài cung không tốt, liền hồi cung vào đây ở đi."
Bạch Hãn Triệt lắc đầu, nụ cười có vẻ mất tự nhiên, rồi mới nói: "Cha, con ở đó không có gì là không tốt." Nhìn người trước mặt đôi mắt trước sau như một luôn ôn nhu từ ái, trong lòng Bạch Hãn Triệt bắt đầu đau, hắn thấy thật có lỗi đối với người này.
"Nếu đã ở thật tốt, vì sao sắc mặt Triệt nhi lại kém như vậy?" Bạch Tang Vận hạ giọng, hỏi: "Có phải hay không Vận Tranh cùng Vận Vanh lại khi dễ ngươi?"
Lúc này, Bạch Hãn Triệt lập tức lắc đầu, lại rất khẩn trương, nói: "Cha, không có, Vận Tranh cùng Vận Vanh... Sao lại khi dễ ta chứ." Nhìn thấy ánh mắt của phụ thân đột nhiên sắc bén, Bạch Hãn Triệt vội quay mặt đi, che giấu hoảng hốt.
Bạch Tang Vận nằm quay về tháp thượng, chau mày ôm lấy bụng, Bạch Hãn Triệt thấy thế bật người lo lắng hỏi: "Cha, có phải hay không không thoải mái? Để con giúp người bắt mạch."
Bạch Hãn Triệt vẫn theo Nhị thúc ── nghĩa đệ của Bạch Tang Vận học y thuật, sau đó ra cung mở cái hiệu thuốc, ngày ngày giúp dân chúng xem bệnh bốc thuốc. Ai có thể cũng không biết, Bạch Hãn Triệt rất muốn ở bên cạnh chăm sóc, phụng dưỡng phụ thân, giao việc ấy cho người khác hắn thật không yên tâm. Nhưng khi hắn vừa đủ mười lăm tuổi, đã bị buộc phải rời khỏi cung.
Không để cho dưỡng tử chuẩn đoán bệnh cho mình, Bạch Tang Vận đứng lên, thuận miệng hỏi: "Triệt nhi... Ngươi sắp mười bảy tuổi rồi đúng không?"
"Sau ba tháng nữa, con liền tròn mười bảy." Bạch Hãn Triệt vạn phần bất an nhìn phụ thân, chẳng lẽ cha đã biết?!
Bạch Tang Vận cười thật sâu, hướng ra ngoài bước đi: "Triệt nhi, cùng phụ thân đi dạo hoa viên một chút đi. Kể cho phụ thân nghe dạo này con đã làm những việc gì? Y thuật học được như thế nào rồi?"
Bạch Hãn Triệt tâm trạng lo sợ không yên liền như quên đi, cha vẫn cười như thường ngày."Cha, con ngu dốt, Nhị thúc tận tâm dạy con, con lại chỉ học được những cái cơ bản." Bạch Hãn Triệt theo sau, cùng phụ thân nói hết phiền não của chính mình. Trừ bỏ sự việc kia, hắn cái gì cũng đều muốn nói với cha, nghe một chút ý tứ của cha.
"Triệt nhi, chỉ cần là ngươi hứng thú, ngươi học cảm thấy cao hứng, vậy thì cứ đi học, không cần lo cho chính mình có thể học nhiều ít, có thể học rành mạch hay không." Đi về phía trước, Bạch Tang Vận gặp dưỡng tử đi đường đích tư thế có chút không đúng, chậm rãi dừng lại cước bộ, "Triệt nhi, từ sau khi ngươi ra cung, cha còn không có xem qua nơi ở của ngươi."
Không đợi Bạch Hãn Triệt lên tiếng trả lời, Bạch Tang Vận quay lại nói với nô tài ở phía sau: "Hồng Tam, chuẩn bị xe, ta muốn xuất cung, phái người nói cho Hoàng Thượng, một canh giờ sau ta sẽ trở lại."
"Là, Quốc Công." Hồng Tam lĩnh mệnh, kêu hai tiểu nô tài bên người đi chuẩn bị xe. Bạch Hãn Triệt lại khẩn trương đứng lên, không rõ cha vì sao đột nhiên muốn đi nhìn nơi ở của hắn, hơn nữa... Nghĩ đến chỗ ở của hắn còn lưu lại dấu vết đã cùng Lưu Vận Tranh và Lam Vận Vanh sau khi làm "việc đó", Bạch Hãn Triệt trên mặt mới trở lại hồng hào phút chốc mất sạch huyết sắc.
"Triệt nhi, nếu phòng ở không được gọn gàng, ngươi hãy đi về thu xếp trước một chút, miễn sao đừng để cha chê cười ngươi." Bạch Tang Vận vỗ vỗ vai dưỡng tử, nói. Bạch Hãn Triệt vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới thẹn thùng nhìn phụ thân. Bạch Tang Vận sắc mặt không thay đổi nhìn hắn chăm chú. Bạch Hãn Triệt cáo lui, vội trở về thu xếp phòng ở.
Bạch Hãn Triệt vừa đi, nụ cười trên môi Bạch Tang Vận liền tắt ngấm. Đôi mắt hắn có vẻ nặng nề nhìn chăm chú theo bóng dáng Bạch Hãn Triệt đang rời đi, mở miệng: "Hồng Tam, Thái tử cùng Vận Vanh bên ngoài đã làm những gì?"
"Quốc Công, Thái tử điện hạ cùng Vanh thân vương coi trọng nhất chính là đại thiếu gia. Y quán của đại thiếu gia vẫn là Thái tử điện hạ sai người mở ra và giúp đỡ." Hồng Tam cúi đầu trả lời, theo Bạch Tang Vận như thế nhiều năm, hắn đương nhiên biết ý tứ của Bạch Tang Vận.
"Hồng Tam, ngươi đừng dối ta. Nếu ngươi không muốn nói, ta liền tự mình đi hỏi!" Bạch Tang Vận trầm giọng nói. Lúc trước khi Bạch Hãn Triệt ra cung, hắn liền cho Hồng Tam phái người âm thầm bảo hộ Bạch Hãn Triệt, vì sợ chính là có người khi dễ hắn.
"Quốc Công." Hồng Tam quỳ xuống, bất đắc dĩ, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra.
"Quốc Công, điện hạ cùng Vương gia tuy nói bá đạo chút, nhưng bọn họ là thật tâm thích đại thiếu gia. Còn có, hai vị tiểu chủ tử đối đại thiếu gia như vậy không phải, đại thiếu gia chuyện hai vị tiểu chủ tử cũng là đều để ở trong lòng, Quốc Công cũng là rõ ràng điểm này, mới không nhiều hơn can thiệp. Chính là, việc này đại thiếu gia có thể nhất thời có chút suy nghĩ không thông, có lẽ còn sợ Quốc Công trách tội, cho nên mới như vậy có vẻ rầu rĩ không vui.
Quốc Công cũng không nên sinh khí a."
Hồng Tam nói xong, Bạch Tang Vận làm cho hắn đứng lên, không tái biểu hiện ra phẫn nộ, chỉ nói: "Sau này có việc gì cũng đừng dối trá ta. Chuyện của bọn họ tuy ta nói không phản đối, nhưng làm không tốt sẽ làm bị thương Hãn Triệt."
"Là, Quốc Công." Hồng Tam tiến lên phù trứ Bạch Tang Vận đi trước, "Quốc Công, ngài hôm nay ăn uống không được tốt, nô tài sẽ cho mời thái y đến giúp người xem qua."
"Không có việc gì, " Bạch Tang Vận hướng chỗ cỗ kiệu đã được chuẩn bị đi đến, "Đã nhiều ngày ta có chút lo lắng Hãn Triệt, cho nên ăn uống không được tốt, đừng kinh động Hoàng Thượng cùng Khuyết vương." Hồng Tam ngoài miệng xưng là, trong lòng lại lưu ý đứng lên..........
"Phụ thân."
Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh tiến lên đỡ lấy người trong kiệu bước xuống, Bạch Hãn Triệt đứng ở một bên, định mở miệng giải thích vì sao hai người này lại xuất hiện ở đây, nhưng cái gì cũng nói không ra lời. Bạch Tang Vận xuống kiệu, tay trái thân hướng Bạch Hãn Triệt, Bạch Hãn Triệt vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
"Xem ra các ngươi đã bố trí tay chân ngầm ở bên cạnh phụ thân, bằng không sao biết được ta sẽ đến nơi ở của Hãn Triệt." Bạch Tang Vận thản nhiên nói, đối với tính tình hai đứa con do chính mình sinh ra, Bạch Tang Vận lại càng thêm thương dưỡng tử.
"Cha!" Lưu Vận Tranh sắc mặt có chút hờn giận, "Con là lo lắng cho phụ thân."
"Cha, cái gì mà tay chân ngầm chứ." Lam Vận Vanh cũng không đồng tình, nhìn Bạch Hãn Triệt liếc mắt một cái, có phải hay không phụ thân lại nghĩ đến bọn họ khi dễ hắn. Chỉ thấy Bạch Hãn Triệt cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!