Chương 42: Báo thù trên đất tuyết

Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực ngồi dựa ở hai bên góc tường, lặng lẽ chờ kẻ địch quay lại. Ðằng Dực đã bình tĩnh trở lại, đó là sự bình tĩnh của một cao thủ, nhưng nỗi bi thương và đau khổ trong mắt vẫn còn.

Hạng Thiếu Long muốn làm y phân tâm nên hỏi, "Ðằng huynh phải chăng từ nhỏ đã săn bắn để mưu sinh ở đây?"Ðằng Dực nghĩ ngợi hồi lâu rồi trầm giọng nói,

"Không dám giấu gì, tại hạ vốn mong ra sức cho nước Hàn, nên mới gia nhập quân ngũ, lại lập nhiều công lao nên được thăng đến chức lãnh tướng. Nhưng sau này thấy sự việc không như vậy, bọn thượng ty bên trong chỉ biết o ép nhân tài, bên ngoài thì vẫy đuôi nịnh bợ. Ðằng mỗ chán nản nên dắt người nhà đến đây ẩn cư, nào ngờ..."Có tiếng vó ngựa vọng lại. Hai người tập trung tinh thần, ngồi dậy cùng nhìn ra cửa sổ.

Từ xa xa, một đội nhân mã đang dần dần tiến đến. Hạng Thiếu Long giật mình, lạc giọng nói, "Chí ít cũng phải sáu bảy mươi tên!"Ðằng Dực lạnh lùng nói, "Từ chín mươi đến một trăm tên."Hạng Thiếu Long nhìn kỹ lại, giật mình nhìn y rồi gật đầu nói, "Ðằng huynh quan sát thật chuẩn xác."

Ðằng Dực nói, "Hạng huynh cứ đi trước đi! Với sức của hai chúng ta cùng với cạm bẫy cũng chẳng đối phó nổi nhiều tên như thế này đâu."

Hạng Thiếu Long vốn đã sợ thầm nảy ra ý bỏ chạy, giờ đây lại thấy Ðằng Dực quyết ý trả thù như thế nên hào khí xung thiên, trầm giọng nói,

"Ðằng huynh đừng vội như vậy, chỉ cần chúng ta chờ một chốc nữa trời tối thì sẽ có lợi rất nhiều cho hành động của chúng ta. Hừ! Hạng Thiếu Long ta đây nào phải hạng người lâm trận thối lui."Ðằng Dực cảm kích nhìn gã rồi chú ý đến kẻ địch đang tiến sát đến gần. Lúc ấy trời bắt đầu chuyển tối, Hạng Thiếu Long căng mắt ra, giật mình nói, "Là Ngao Ngụy Mâu!

"Trong lòng dâng lên nỗi hối hận. Ðằng Dực đã nghe gã kể chuyện của mình nên lặng người nói,"Là Ngao Ngụy Mâu của nước Tề!" rồi thở dài, "Hạng huynh đừng tự trách mình nữa, chuyện này không liên quan đến Hạng huynh, huynh cũng chỉ là kẻ bị hại mà thôi!"

Hạng Thiếu Long thấy gã biết phân biệt phải trái như vậy, lòng nhẹ nhõm hơn, lại càng thêm khâm phục vị kiếm thủ cao cường mà chấp nhận cuộc sống ẩn cư bình thường này. Lúc bấy giờ đại đội nhân mã đã về đến khoảng sân trước nhà, leo xuống ngựa.

Căn nhà mà Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực đang nấp chính là nơi xảy ra thảm kịch, theo lý, bọn Ngao Ngụy Mâu sẽ không bước vào căn này. Ngao Ngụy Mâu mặt mày nặng nề. Chinh Lặc đang đứng bên cạnh y, mặt cũng chẳng kém gì.

Nhìn bọn thủ hạ tháo yên cương và hành lý trên ngụa xuống đem vào nhà, Ngao Ngụy Mâu chửi rủa rồi gầm lên,

"Ta không thể nào nhầm được. Hạng Thiếu Long giả vờ chạy sang nước Sở, nếu y quay về Triệu thì chỉ có ba con đường, y chẳng thể nào dám chọn đường giữa Tề và Ngụy, chỉ còn lai hành lang ở biên giới nước Hàn mà thôi, nhưng tại sao vẫn chưa tìm thấy y?"

Chinh Lặc nói, "Chúng ta ngồi thuyền đến đây, lại đi quan đạo, nhanh hơn gã mười ngày. Giờ đây chúng ta bố trí cạm bẫy, chỉ cần y đi ngang qua đây thì sẽ không tránh khỏi mấy chục chòi canh của chúng ta đâu."

Ngao Ngụy Mâu nói, "Nhớ là không được làm Triệu Thiên bị thương!" nói xong bước về phía căn nhà Hạng Thiếu Long và Ð ằng Dực đang nấp. Hạng, Ðằng hai người cả mừng, chia ra nấp hai bên cửa sổ, giơ cung lên, chuẩn bị phóng tên. Chinh Lặc kêu,

"Ðầu tử! Căn nhà đó..."Ngao Ngụy Mâu cười hềnh hệch, "Cảnh tuyệt vời như thế này ta cũng muốn xem lại lắm. Ta thích nhất là xem nữ nhân đã bị ta cưỡng bức đến chết." Nói xong khệnh khạng bước tới. Bỗng nhiên từ xa có kẻ kêu lớn, "Ðầu tử! Không ổn rồi! ở đây có ngôi mộ mới!"

Hạng, Ðằng cả hai đều tiếc nuối, không ngờ Ngao Ngụy Mâu cẩn thận như thế, sai người lùng sục khắp nơi. Biết rằng không thể bỏ qua thời cơ, vút một tiếng, hai mũi tên đồng thời bay từ cửa sổ thẳng về phía Ngao Ngụy Mâu. Tên hung nhân ấy cách họ gần ba trăm bước, nghe tiếng gió vội vàng tránh người qua.

Y vốn có thể tránh được hai mũi tên, nhưng Hạng Thiếu Long thấy gã thân thủ nhanh nhạy nên cố ý bắn nghiêng một chút, cho nên tuy y tránh được tên của Ðằng Dực, nhưng không thể tránh được tên của Hạng Thiếu Long.

Mũi tên cắm vào vai, tiếp sau là tiếng kêu thảm thiết, Ngao Ngụy Mâu ngã ra sau, đáng tiếc là vẫn chưa chí mạng. Lúc ấy trong một trăm tên thì có một nửa vào sáu căn nhà, bốn mươi tên còn lại đồng thanh gầm lên xông về phía căn nhà họ đang nấp.

Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực mau chóng thoát ra cửa sau, đến sau căn nhà thì đốt hỏa tiễn bắn vào những căn nhà khác Những căn nhà được dựng bằng cây tùng đã được họ bôi một lớp dầu thông dễ cháy ở phía ngoài, vừa gặp lửa đã lập tức lan ra, bít kín các cửa, gió bấc thổi ù ù, bọn người trong nhà sau một ngày mỏi mệt đang nằm nghỉ ngơi nào biết phía ngoài xảy ra chuyện gì, khi vừa biết có sự biến, căn nhà đã chìm vào biển lửa.

Trong chốc lát tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mười mấy tên tặc tử xông tới căn nhà, cách chừng khoảng mấy bước bỗng nhiên bị hổng chân rơi xuống cạm bẫy mà Hạng, Ðằng đã sớm bố trí, lăn xuống chiếc hố cắm đầy chông, chẳng còn có cơ hội nào sống sót.

Trong chốc lát gần một trăm tên địch đã tử thương quá nửa, ngay cả tên đầu lĩnh Ngao Ngụy Mâu cũng bị thương. Ðằng Dực hai mắt đầy lửa, quát lớn một tiếng, xông ra thấy người là chém.

Hạng Thiếu Long cũng xông ra, phóng hai ngọn phi châm, kết liễu được hai tên tặc tử đang lúng túng, rút thanh mộc kiếm ra xông về phía Ngao Ngụy Mâu, Ngao Ngụy Mâu được Chinh Lặc và một tên thủ hạ đỡ dậy, khi di chuyển thì vết thương đau đến thấu tim.

Biết mình không thể nào động thủ được, tuy thấy kẻ đại thù Hạng Thiếu Long nhưng chỉ có thể nghiến răng, mà phía bên mình chỉ còn hơn hai mươi tên, tức giận quát, "Chúng ta đi!"Chinh Lặc và tên thủ hạ vội vàng đỡ y đến một thớt ngựa gần nhất phóng đi."Ngao Ngụy Mâu chạy rồi!

"Hạng Thiếu Long kêu lớn. Bọn tặc tử nhìn thấy không ổn, hai người lại quá dũng mãnh, tuy phía của mình nhân số chiếm ưu thế nhưng vẫn không chiếm được phần tiện nghi. Trong chớp mắt lại bị đối phương giết thêm năm tên nữa nên hoảng sợ chạy thục mạng. Hạng Thiếu Long và Ðằng Dực thấy không thể bỏ mất cơ hội nên toàn lực xông về phía Ngao Ngụy Mâu. Chinh Lặc thấy ngựa kẻ địch còn cách hơn khoảng mười bước, rút kiếm quay người lại để cản Hạng Thiếu Long."Ðằng Dực! Ðuổi theo!" Hạng Thiếu Long quát lớn rồi một kiếm chém thẳng về phía Chinh Lặc.

Chinh Lặc không hổ là một hảo thủ, đưa kiếm lên đỡ, liều chết xông tới, nhất thời kiếm phong vun vút, không phân biệt được. Chinh Lặc toàn sử dụng những chiêu liều mạng cùng chết với đối phương. Hạng Thiếu Long nhất thời không còn cách nào, chỉ chờ nhuệ khí của y giảm xuống.

Lúc này Ngao Ngụy Mâu đã phóng lên lưng ngựa, Ðằng Dực cũng vừa xông tới, một kiếm chém ra. Một tên thủ hạ quay người lại ứng chiến thì bị Ðằng Dực chém cả người lẫn kiếm văng ra sáu bước, có thể nói nỗi phẫn hận trong lòng y điên cuồng đến mức nào.

Ngao Ngụy Mâu cố nhịn cơn đau, chân kẹp bụng ngựa, xông về phía trước. Ðằng Dực quát lớn một tiếng, cả thân người bay về phía trước, hai tay chộp trúng chân sau của thớt ngựa. Con chiến mã mất thăng bằng, hí lên, trượt xuống tuyết, đồng thời cũng ném Ngao Ngụy Mâu té xuống ngựa.

Chinh Lặc quay đầu lại nhìn nhất thời hồn phi phách tán. Hạng Thiếu Long nào bỏ qua thời cơ này, vút vút vút chém ra ba kiếm, khi đến kiếm thứ ba thì trường kiếm của Chinh Lặc bị tạt ra, mở lộ một lỗ trống.

Khi Ðằng Dực nhào lên vật lộn với Ngao Ngụy Mâu, Hạng Thiếu Long đâm một kiếm nhanh như điện chớp, Chinh Lặc hự lên một tiếng, cả người bay về phía sau, chết ngay tại chỗ.

Lúc bấy giờ Ngao Ngụy Mâu đang vùng vẫy dữ dội, một tay bóp cổ họng Ðằng Dực, định vận lực bóp nát xương cổ đối thủ, nhưng lại bị Ðằng Dực nắm mũi tên ngoáy thật mạnh, nhất thời cơn đau lan ra toàn thân, tay cũng buông ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!