Chương 29: Đại phá quân địch

Hạng Thiếu Long về trại của mình thay bộ dạ hành, gài đai có cắm kim châm vào eo, lại móc thêm công cụ leo núi, lưng đeo nỏ, bước ra phía sau trại. Ngang qua trại Triệu Thiên, gã nén không được gọi, "Công chúa!"Tiếng trống ngày càng gấp, rõ ràng kẻ địch sắp tấn công."

Tùng tùng tùng..."Tiếng trống vang lên từng hồi như tiếng gọi của tử thần. Triệu Thiên chẳng biết có phải đang nhớ đến Hạng Thiếu Long hay không, nghe tiếng gọi của gã liền vừa mừng vừa lo gọi lớn, "Thiếu Long! Sao chàng lại ở đây? ô!

"Nàng chợt nhìn thấy bộ dạ hành trên người gã. Hạng Thiếu Long nhìn nàng có vẻ đáng yêu như Ô Ðình Phương, nhìn vẻ đẹp ngây thơ của nàng, mối thâm tình tù lâu chất chứa trong lòng nay tuôn trào, gã mỉm cười nói,"Giờ đây ta đi tử chiến với quân địch, công chúa có khích lệ ta không?"

Triệu Thiên giật mình, ánh mắt lộ vẻ sùng bái, ngẩng đầu lên, dấu môi, lặng lẽ chờ nụ hôn đầu tiên mà không hề e ngại.

Hạng Thiếu Long trong lòng tràn trề ân tình, hôn lên đôi môi của nàng, đưa hai tay ôm lấy nàng vào lòng, từ khắc ấy gã nguyện lòng sẽ bảo vệ cho nàng.. Bỗng có tiếng kêu thét rầm trời. Kẻ địch bắt đầu tấn công ở phía ngoài thành đất.

Hạng Thiếu Long và Triệu Thiên hình như không nghe được điều gì, hoàn toàn chìm đắm trong ngọt ngào. Hạng Thiếu Long buông Triệu Thiên, mỉm cười, "Ðược một nụ hôn này! Hạng Thiếu Long ta có lòng tin sẽ bảo vệ được công chúa cho đến hết đời này."

Khi Triệu Thiên đang còn ngây ngất, Hạng Thiếu Long đã biến vào trong đêm tối. Gió bấc thổi ù ù. Hạng Thiếu Long từng bước bò lên núi bằng móc câu, gã chỉ dựa vào trí nhớ, cảm giác của mình mò mẫm từng bước chân, sau khi bò qua sườn núi thì đột nhập vào hậu phương của quân địch mà thần không biết, quỷ không hay.

Gã từng được huấn luyện quân sự ở thế kỷ XXI, đang đêm cướp trại như thế này đối với gã là trò trẻ con. Không cần mặc bộ áo giáp nặng gần trăm cân, gã dang rộng hai cánh như một con chim, thoắt cái đã chuyển về hướng hậu phương của quân địch, doanh trại của quân địch là"thổ phương trận", tức là các trại sẽ sắp xếp thành một hình vuông từ ngoài vào trong có năm lớp.

Doanh trại chứa lương thực đặt ở phía sau, tiếp theo là hai chuồng lớn nhốt hàng trăm thớt ngựa chiến. Tình thế bên kia càng lúc càng khẩn trương, doanh trại của địch thì lại an toàn im lặng, củi lửa lạnh tanh. Xem ra bọn tặc binh chưa đến lượt đi đánh, đang cố tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi.

Hạng Thiếu Long cười thầm, Hạng mỗ bảo đảm đêm nay các ngươi sẽ khó ngủ yên, các ngươi sẽ có một cơn ác mộng tàn khốc Chú ý quan sát bọn lính canh đang rất thoải mái, có tên còn ngủ gật.

Khi đến chuồng ngựa, càng tức cười linh, thì ra mười hai tên lính đang quây quần đánh bạc, xem ra rất hứng khởi, chúng hoàn toàn không để ý đến không khí khẩn trương khi hai bên đánh nhau. Chỉ cần giải quyết được mười hai tên tiểu tặc này, gã có thể phóng hỏa đốt trại lương thực.

Vấn đề là làm thế nào để có thể giết mười hai tên lính có kinh nghiệm tác chiến phong phú này mà không tên nào chạy thoát. Hạng Thiếu Long vò đầu suy nghĩ. Lúc ấy có một tên bước về phía gã.

Hạng Thiếu Long giật mình, may mà kẻ ấy vừa đi vừa mở quần, mới biết đối phương định làm gì, gã liền ẩn mình sau một gốc cây. Kẻ ấy bước vào trong lùm cây, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, yết hầu hơi lạnh, hồn đã thăng thiên.

Hạng Thiếu Long rút thanh Phi Hồng kiếm ra, cởi giáp ngoài của kẻ ấy mặc vào người, nghênh ngang bước vào, cho đến khi đến sau lưng hai tên trong số ấy thì đưa tay túm tóc hai tên đó quật mạnh đầu vào nhau, sau đó buông hai tay đưa chặt mạnh vào ót của hai tên khác.

Hạng Thiếu Long ra tay thật mau lẹ khi bốn tên ngã xuống, bảy tên còn lại mới phát giác đã xảy ra chuyện. Loáng một cái, Hạng Thiếu Long rút thanh Phi Hồng kiếm ra chồm người tới chiếc bàn đá bảy gã kia đang ngồi, cắt đứt yết hầu của ba tên."

Bốp", một chân đá ra, trúng vào mệnh môn của một tên đang rút đao ra khỏi vỏ được một nửa, khiến y ngất đi. Ba tên còn lại hồn phi phách tán đang tìm đường. Hạng Thiếu Long cười thầm, phóng thanh Phi Hồng kiếm đâm thẳng vào lưng của một tên, hai tên còn lại thấy gã mất vũ khí thì rút kiếm quay lại.

Hạng Thiếu Long cho tay vào thắt lưng rút ra hai thanh phi châm, vẫy tay một cái phi châm bay ra như điện chớp cắm vào mi tâm của hai tên. Hạng Thiếu Long bước tới rút thanh Phi Hồng kiếm ra lẫn vào đêm tối.

Tiếng la hét càng kịch liệt hơn.

Tiếng lôi thạch cũng ầm ầm vang lên, có thể thấy kẻ địch đã tấn công lên sườn đồi, bọn Thành Tế đành phóng lôi thạch về phía kẻ địch đang tiến lên. Hạng Thiếu Long đã phá được chuồng ngựa, gã vội vàng tháo cung xuống, lén vào bầy ngựa, đến gần trại lương thực.

Từ góc độ ấy có thể thấy được một hàng hơn hai mươi trại đang vây ở vòng ngoài, ở mỗi cửa trại đều treo phong đăng, ngọn đèn lắc lư trước gió, doanh trại thì lạnh tanh, chỉ có vài tên lính vừa canh giữ vừa ngủ gật, phòng thủ rất lỏng lẻo Ðiều này cũng chả trách bọn chúng, bởi vì nơi đây là trận địa hậu phương của chúng, lại tưởng rằng người của Hạng Thiếu Long đã bị vây khốn, nên mới sơ ý như thế.

Sáng nay Hạng Thiếu Long đã leo lên cao, quan sát hai hàng cuối cùng gồm hơn bốn chục doanh trại, tất cả đều dùng để chứa lương thực, cho nên mới khỏi cần bọn thám tử đi dò thám.

Doanh trại theo kiểu"thổ phương trận" này đầu đuôi hướng về hai phía nam bắc, lúc ấy là gió bấc thổi, cho nên nếu gã có thể đốt được trại lương thực ở đầu phía bắc thì nói không chừng lửa sẽ mau chóng đốt toàn bộ doanh trại của kẻ địch, đặc biệt là trong doanh trại có nhiều cỏ dại, rất dễ trở thành một trận hỏa hoạn lớn.

Sau khi quyết định, Hạng Thiếu Long quỳ một chân xuống, đốt ngọn hỏa tiễn, bắn vào trại lương thực gần nhất, gã chọn bắn vào sau trại để kẻ địch khỏi phát giác ngay.

Sau khi đốt trại lương ở vòng ngoài, gã lại dùng mồi lửa đốt luôn kho lương của súc vật, lúc ấy mới tìm một thớt ngựa khỏe nhất, không có yên cương, đi vòng ra khoảng rừng thưa bên cạnh rồi lẻn vào giữa doanh trại địch.

Bấy giờ ở trại phía bắc có khói bốc lên, ngọn lửa cũng bắt đầu bốc lên, một số tên lính phát giác ra nên quát nhau cứu hòa, chạy cả về hướng ấy. Tiếng ngựa hí càng làm cho kẻ địch lúng túng hơn. Trong nhất thời cả doanh trại nhốn nháo cả lên.

Hạng Thiếu Long vừa kìm ngựa đi chậm lại, phóng hỏa tiễn, gã chọn phóng vào những trại ở phía ngoài, chỉ cần phía ngoài bốc cháy thì những tên đang ngủ say sưa phía trong đừng hòng thoát ra.

Nhân lúc kẻ địch đang chú ý tập trung cứu hỏa ở phía bắc, gã lại mặc bộ giáp của kẻ địch, ngang nhiên băng qua doanh trại, chạy qua phía bên đối diện. Bọn lính bắt đầu hỗn loạn, những tên lính đang ngủ bừng tỉnh dậy, ngơ ngác chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.

Một số tên tưởng có kẻ địch đến tấn công, chưa kịp mặc áo giáp đã cầm binh khí xông ra. Kẻ địch giày xéo lên nhau mà chạy. ở phía bắc có tiếng vó ngựa vang lên, rõ ràng bầy ngựa bị hoảng hồn nên đang tìm cách thoát ra.

Hạng Thiếu Long thúc ngựa lên, không ai chú ý đến gã, có tên còn quát gã mau đuổi theo bầy ngựa. Hạng Thiếu Long trả lời lại, đánh qua một vòng, lúc bấy giờ những trại phía sau đã hoàn toàn chìm trong biển lửa, lửa lại bắn với cây cỏ nên càng cháy mạnh hơn.

Hạng Thiếu Long ném cung tên xuống, rút ra thanh Phi Hồng kiếm, hễ thấy phong đăng là đập vỡ, dầu hỏa chảy trên đất, lập tức bắt lửa còn nhanh hơn hỏa tiễn nhiều. Có tiếng quát ở sau lưng. Hạng Thiếu Long phục người trên lưng ngựa, ba mũi tên bay lướt qua lưng gã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!