Mặc dù đã hạ sốt, nhưng dù sao não cũng vừa bị nhiệt độ cao tấn công gọng kìm cả trong lẫn ngoài, Giang Khoát cố ý không gọi taxi, mà bảo Đại Pháo giúp cậu quét mã một chiếc xe đạp điện dùng chung rồi chạy về, muốn hóng gió cho tỉnh táo một chút.
Nhưng lúc về đến hành lang ký túc, cậu vẫn thấy xây xẩm, cảm giác như mình như một cục bông gòn ngâm nước.
Giờ này hôm nay, chẳng mấy khi mới thấy hành lang không có người, không biết có phải là do kiểm tra phòng không.
Lúc Đại Pháo khuyên cậu mau chóng về ký túc, cậu không muốn về tí nào. Cái người hôm báo danh vẫn còn vào ký túc thay cậu diễu võ giương oai, đột nhiên lại hiền lành điềm đạm khuyên nhủ chân thành như vậy, làm cậu vô cùng muốn nổi loạn.
Giang Khoát chưa bao giờ ở ký túc trường, không biết kiểm tra phòng là quy trình gì, chỉ là thấy Đường Lực lo lắng thì có thể thấy được mức độ quan trọng của việc kiểm tra phòng, vậy nên cuối cùng cậu vẫn quay về, giữ thể diện cho Đường Lực.
Dù sao thì đây cũng là lần kiểm tra đầu tiên, Đường Lực lại còn là trưởng phòng ký túc, mặc dù cậu cũng hoàn toàn không biết chức trưởng phòng đó được phân khi nào.
Cửa phòng có vài người đang mắc kẹt ở đó.
Ban đầu Giang Khoát cảm thấy không biết có phải do bị sốt mờ cả mắt không mà nhìn không rõ, nhưng đi lại gần thì phát hiện ra không nhìn nhầm. Mấy người kia đang đứng chắn ngay khung cửa, một người đằng trước, hai người đằng sau.
Trong lúc Giang Khoát bước thêm mười mấy bước về phía cửa, bọn họ vẫn giữ nguyên đội hình tam giác đứng dính chặt ở vị trí ngay ngưỡng cửa đó, không vào cũng không ra.
Tránh ra chút.
Cậu vỗ nhẹ vào tay người đứng ở mé ngoài hàng sau.
Nhóm ba người trên ngưỡng cửa đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu.
Giang Khoát cũng nhìn lại bọn họ, xem ra là đội kiểm tra phòng?
Nhưng vẫn không có ai tránh ra cả.
Mà cũng chẳng ai nói gì.
Chỉ nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc kia.
Làm gì vậy?
Giang Khoát chẳng buồn nghĩ ngợi xem đây là đang làm gì hay có vấn đề gì. Đây là phòng cậu, cậu không gạt người kia qua một bên rồi cứ thế bước vào luôn, như thế cũng đã là suy xét khá chu đáo rồi.
Vậy nên cậu nghiêng người, dùng vai đẩy người đang cản đường mình qua một bên rồi bước vào phòng.
Ba người bạn cùng phòng đang đứng bên bàn học của từng người, xem ra trước khi cậu bước vào phòng, sáu người này đang tiến hành một kiểu giao tiếp bằng mắt nào đó.
Thấy cậu đã về, Đường Lực rõ ràng là nhẹ nhõm hẳn, cậu ta nói khẽ:
"Tôi giúp cậu gấp chỗ quần áo trên giường rồi, sợ cậu về không kịp thu dọn."
Giang Khoát cực kỳ ghét người khác động vào đồ của mình, theo phản xạ có điều kiện, cậu cau mày lại, nhưng rồi lại rất nhanh chóng giãn mày ra, và cũng khẽ nói một câu: Cảm ơn.
"Trưởng phòng nói qua cho cậu ấy chút đi."
Người đứng ở cửa lúc này mới bước vào.
Giang Khoát, Đường Lực chỉ mấy người kia,
"Đây là các học trưởng tới kiểm tra phòng. Giai đoạn tập quân sự sẽ kiểm tra phòng hàng ngày, yêu cầu mọi người đều phải ngủ ở ký túc, không phải trường hợp đặc biệt thì không được ra ngoài, phải giữ vệ sinh ký túc, vật dụng sắp xếp gọn gàng…"
Giang Khoát đưa mắt nhìn địa bàn của mình, chỉ có vài ba bộ quần áo với chút đồ lặt vặt, muốn không gọn gàng cũng khó.
"Quần áo không được treo ở đây."
Kiểm phòng số 1 chỉ cái móc ở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!