Chương 7: (Vô Đề)

Đoàn Phi Phàm rất hợp tác, rời hàng ra đứng bên cạnh Giang Khoát.

Có điều cậu cảm thấy Giang Khoát hẳn sẽ không tuân theo mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện. Dù gì thì con người này vừa nhìn là có thể thấy từ nhỏ tới lớn đã quen như vậy, một sự bất tuân thuộc về thói quen, hơn nữa một từ Đậu má vừa rồi lúc cậu ta giật mình thốt lên, so với bản thân mà nói thì mức độ vẫn còn là nhẹ, vậy nên xem ra cậu ta sẽ không ngoan ngoãn chấp nhận chịu cùng mức phạt.

Nhưng Giang Khoát hoàn toàn không chống đối gì, không nói thêm một câu, sau khi sĩ quan huấn luyện hạ lệnh Ra đứng kia, cậu ta lập tức ngẩng cao đầu tiến ra phía trước.

Đoàn Phi Phàm đi theo sau cậu ta được vài bước thì phát hiện ra lý do vì sao cậu ta lại tuân theo mệnh lệnh như vậy.

Giang Khoát tiến thẳng về phía một cái cây to bên cạnh khán đài sân vận động.

Vậy mà tưởng gì. Đúng như người vẫn chưa từng tập quân sự bao giờ. Sĩ quan huấn luyện mà lại có thể để cậu đứng chịu phạt dưới bóng cây sao?

Quả nhiên Giang Khoát chưa kịp đi được nửa đường ra chỗ cái cây, tiếng quát giận dữ của sĩ quan huấn luyện đã vang lên:

"Dừng lại! Cứ đứng ngay tại đó! Sao hả? Còn muốn đi tìm bóng râm nữa hả?"

Giang Khoát đang ngoan ngoãn nghe lệnh lập tức hiện nguyên hình, cậu ta quay đầu lại:

"Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em có một câu hỏi."

Hỏi đi! sĩ quan huấn luyện nói.

"Sao em lại bị phạt đứng đây ạ?" Giang Khoát chỉ vào Đoàn Phi Phàm,

"Là cậu ta cười em, em có làm gì đâu?"

"Sao cậu ta lại cười cậu?" sĩ quan huấn luyện hỏi.

Thầy hỏi cậu ta đi! Giang Khoát nói,

"Cậu ta cười, sao thầy lại hỏi em?"

Sĩ quan huấn luyện ngừng lại hai giây, rồi nhìn sang Đoàn Phi Phàm:

"Cậu cho cậu ta biết! Sao cậu lại cười?"

Đoàn Phi Phàm đang đứng một bên xem trò vui, đột nhiên bị sĩ quan huấn luyện trừng một cái, cũng khựng lại hai giây rồi mới nói:

"Cậu ta… hình như lúc đó bị giật mình, bộ dạng có chút buồn cười…"

"Ai làm cậu ta giật mình?" sĩ quan huấn luyện hỏi.

Thầy đó. Đoàn Phi Phàm và Giang Khoát đồng thanh lên tiếng.

Phía dưới hàng lập tức bật ra một trận cười rúc rích.

"Không được cười! Cười cái gì?" sĩ quan huấn luyện quát lên với cả đội, sau đó nghĩ một chút rồi nhìn Giang Khoát,

"Tôi không nói tới chuyện cậu hơi một chút đã giật mình! Mà là cậu giật mình thì nhất định phải cất tiếng chửi thề sao?"

Em… Giang Khoát không nói được thành câu.

Đứng nghiêm! sĩ quan huấn luyện nói,

"Đứng tới lúc tôi cho các cậu nghỉ thì thôi!"Rõ! Đoàn Phi Phàm hô to.

Giang Khoát hết sức thành thực mà thừa nhận rằng bản thân mình có chút không chịu nổi âm thanh lớn, tiếng hô này của Đoàn Phi Phàm một lần nữa lại khiến cậu suýt nhảy dựng lên. May mà tuy rằng đây đã là lần thứ ba trong vòng vài phút nhưng cậu xem ra vẫn cầm cự được.

Cái trò rác rưởi này nhất định là cố ý đây. Giang Khoát tránh sang bên một bước, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!