Chương 6: (Vô Đề)

Anh hùng hộ hiệu, Lý Tử Nhuệ nhắc lại một lần nữa, như thể sợ cậu chưa hiểu, lại còn giải thích từng chữ một,

"Anh hùng bảo vệ ngôi trường này".

Ò. Giang Khoát gật gù. Nhưng câu trả lời này hoàn toàn không giải tỏa được mối hoài nghi của cậu, cùng lắm cũng chỉ coi như chứng minh vừa rồi cậu không nghe nhầm.

"Nghe nói việc cậu ấy học lại chính là vì bảo vệ trường nên bị thương, phải nằm viện nửa năm," Lý Tử Nhuệ nói xong còn tấm tắc mấy tiếng, Đỉnh thật.

Giang Khoát vốn định nhân tiện chủ đề này để nhắc tới chuyện phòng đơn có máy lạnh, nhưng Lý Tử Nhuệ phản ứng thế này, xem ra Đoàn Phi Phàm có mở phòng đơn giữa văn phòng hiệu trưởng, cậu ta cũng chấp nhận được.

"Cậu ta bảo vệ trường thế nào?"

Giang Khoát không nhịn được liền hỏi một câu.

"Chuyện đó thì không biết," Lý Tử Nhuệ nghĩ một hồi lâu,

"Tôi cũng không hỏi, chỉ biết là bảo vệ trường, chắc là có ai đó đặt bom trong trường…"

Giang Khoát ngáp một cái:

"Cái danh anh hùng hộ hiệu là do cậu đặt cho cậu ta phải không?" 

"Cũng không phải, tôi nghe thấy có người gọi như vậy," Lý Tử Nhuệ nói,

"Cũng nên rút gọn lại một chút, cậu xem, bảo vệ trường rồi thì có phải là anh hùng không, gọi đơn giản thì là"Anh hùng hộ hiệuthôi.

Chữhộở đâu ra?

Giang Khoát nói,

"Vậy sao mấy cậu không gọi ngắn gọn cậu ta là Anh hùng Vệ hiệu?"

Lý Tử Nhuệ há hốc miệng không nói được gì, một lát sau mới nhỏ giọng nói:

"Người khác không thích cậu, tôi thấy đúng là cũng có nguyên nhân của nó. Một chuyện tốt đẹp như vậy mà trọng điểm chú ý của cậu thật lệch lạc, cậu bận tâm"Hộ hiệuvớiVệ hiệu

"phải không, trọng điểm là ở đó phải không?"

Biết rồi, Giang Khoát xua xua tay,

"Trọng điểm là anh hùng."

Đúng rồi đó. Lý Tử Nhuệ nói.Đúng cái gì? Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi,

"Ý là sẽ không lên sân khấu hả?"

"Đúng vậy đó, là không cần phải lên sân khấu phát biểu," Đinh Triết nói,

"Chỉ có một đại biểu tân sinh viên lên nói vài lời, mày chỉ cần ngồi phía sau là được, đây cũng chẳng phải cuộc họp báo về chuyện của mày, mày cứ ngồi đó đến khi kết thúc là được."

"Nghịch điện thoại được không?"

Đoàn Phi Phàm đi về phía cầu thang dẫn lên phía bàn đại biểu.

"Kiềm chế chút, làm người tốt đi!" Đinh Triết nói,

"Kể cả không phát biểu thì mày cũng là đại biểu tân sinh viên đó!"

Hội trường ồn ào náo nhiệt, Đoàn Phi Phàm ngồi vào vị trí của mình, sau khi các vị lãnh đạo ngồi vào chỗ, cậu phát hiện vị chủ nhiệm đầu hói trước mặt vừa khéo che mất một nửa người cậu, tuyệt vời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!