Chương 47: (Vô Đề)

Mũi tên chưa lắp xong, dây cung cũng chưa kéo căng, ngắm bắn thì càng khỏi nói, còn chưa kịp tìm ra chỗ nào mà ngắm.

Mũi tên cứ thế bay vèo ra, giữa đường thì rớt xuống, cây cung cũng vì chưa giữ chắc nên bật ngược lại đánh "Phực" một tiếng.  

Đoàn Phi Phàm vẫn đứng đông cứng tại chỗ, tư thế không thay đổi.

Giang Khoát phản ứng khá nhanh, vòng tay trái chặn dây cung bật vào phía dưới cánh tay trái của Đoàn Phi Phàm.

"Cậu nghĩ gì vậy?" Giang Khoát trợn mắt nhìn cậu.

Cậu đứng gần tôi quá đấy.

"Chẳng nghĩ gì cả," Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn về phía huấn luyện viên, mấy người kia đều đã cùng quay về phía, kể cả huấn luyện viên, không ai chú ý đến bên này, cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Tôi kéo dây không chắc."

Giang Khoát đứng im, vẫn giữ khoảng cách như trước mà nhìn cậu.

Đoàn Phi Phàm đành phải quay đầu sang, đưa mắt nhìn Giang Khoát.

Nếu không thì rõ ràng là cậu có gì đó không ổn.

Nhưng có quay lại nhìn thì cũng chẳng thể thay đổi được hiện trạng lúc này, Giang Khoát vẫn đứng tại chỗ như cũ, từ cánh tay tới eo tới đùi, toàn bộ đều bị hơi ấm cơ thể cậu ấy bao phủ.

"Như này nguy hiểm lắm biết không hả," Giang Khoát nhìn cậu, "Tên chưa kẹp chắc, dây cung chưa kéo đúng chỗ, cậu bắn thế này cũng giống như bắn cung không có tên, nghiêm trọng là gãy cung chết người đó…"

Đoàn Phi Phàm không kìm được, nhướng mày một cái tỏ ý không tin.

"Hạ lông mày xuống," Giang Khoát nói, "Nghiêm trọng là cung gãy người bị thương đấy."

"Biết rồi." Đoàn Phi Phàm đáp.

Giang Khoát lùi lại mấy bước, đứng ở bên cạnh đường tên bắn, rút ra một mũi tên: "Nhìn động tác của tôi nha."

"Vâng, huấn luyện viên Giang." Đoàn Phi Phàm đáp.

Giang Khoát liếc cậu một cái, sau đó giải thích từng bước từng bước, chầm chậm làm một lượt, cuối cùng, khi cung đã giương căng, Giang Khoát hất đầu ra hiệu với Đoàn Phi Phàm: "Qua đây coi."

Đoàn Phi Phàm bước tới phía sau Giang Khoát.

"Đầu hơi nghiêng một chút, áp sát vào tay, ngón tay chạm mặt, sau đó ngắm bắn," Giang Khoát nói, "Góc độ của cung, góc độ của đầu và vai, tất cả giữ cố định."

"Ừ." Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu theo Giang Khoát.

Giang Khoát lại bắn một phát, mũi tên cắm gần như sát bên mũi tên trước đó.  

Cùng lúc đó, đường bắn bên cạnh cũng bắn đi một phát tên, bay được nửa đường thì bật mode bỏ nhà đi bụi, rơi cắm vào cái bia trên đường bắn của Đoàn Phi Phàm.

"Của ai đó?" Giang Khoát hỏi.

"Tôi!" Đổng Côn trả lời đầy tự tin.

"Ngắm chuẩn đấy…" Giang Khoát nói.

"Bọn mình có cần đổi đường bắn ngắn hơn chút không?" Đinh Triết nãy giờ tập động tác, vẫn chưa bắn được phát nào, "Tao cảm giác là đừng nói bắn cho trúng, ngay khoảng cách thế này tao còn chẳng nhìn thấy hồng tâm luôn."

"Đổi cái gì mà đổi! Đây là khoảng cách tiêu chuẩn rồi đó! Với lại mày nhìn thấy cũng chẳng ý nghĩa gì, có khi mày lại bắn trúng bia của Giang Khoát ấy chứ," Lưu Bàn nói, "Nhìn tao này."

"Lúc kéo cung không được nhìn ngó xung quanh, nguy hiểm!" Huấn luyện viên nói, "Tập trung một chút!"

Lưu Bàn lập tức im lặng, tập trung ngắm bắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!