Gì hả? Đoàn Phi Phàm hỏi.
"Cậu có muốn mua chút quà năm mới cho bố không?" Giang Khoát trong lòng thầm giơ ngón cái tự bái phục sự tùy cơ ứng biến của mình.
"Không cần mua, trong đó bình thường chỉ được dùng những vật dụng hàng ngày, với thêm vài quyển sách," Đoàn Phi Phàm nói,
"Chú tôi lần nào cũng mua đồ theo yêu cầu của bố tôi rồi mang vào rồi."
Ồ… Giang Khoát gật gù,
"Vậy chú thì sao? Thím thì sao? Đoàn Lăng thì sao?"
… Không tặng. Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, Sao vậy?
Không. Giang Khoát nói,
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi, bình thường cậu có tặng quà năm mới cho người khác không?"
Không tặng.
Đoàn Phi Phàm trả lời rất rõ ràng,
"Bình thường chỉ tặng quà sinh nhật, với trẻ nhỏ tương đối thân quen thì tặng quà 1 tháng 6 thôi."
Hiểu rồi,Giang Khoát trầm tư một hồi,
"Vậy tôi không cần phải mua quà cho Giang Liễu Liễu rồi."
"Cũng không phải là có ý đó, nếu quan hệ rất thân thiết, cậu muốn tặng cũng không vấn đề gì," Đoàn Phi Phàm nói,
"Cái này tùy vào thói quen, trước đây cậu có tặng không?"
Không tặng.
Giang Khoát nói.
"Vậy thì không tặng cũng được." Đoàn Phi Phàm nói.
Được, Giang Khoát vẫy tay,
"Đi thôi, đi ăn sáng."
Được rồi, không tặng nữa.
Trước khi Giang Liễu Liễu gửi chỗ ảnh đã xử lý tới, Giang Khoát thực sự không cảm nhận rõ hôm đó bọn họ đã chụp bao nhiêu ảnh. Trừ số ảnh của đám Hình mẫu, hầu như ngày nào Giang Liễu Liễu cũng gửi cho cậu hai ba chục tấm.
Thi đã xong được hai môn, Giang Liễu Liễu cuối cùng mới làm xong chỗ ảnh.
[ll] Hết rồi đó, có dọn hết cái kho của anh cũng không bù đắp được chỗ tế bào não đã chết của em
[jk921] Tổng cộng bao nhiêu bức, em có đếm không?
[ll] Gần 1000
[jk921] Ngồi lật xem cũng đủ điên rồi
[ll] Vậy nên lúc chụp nhiều ảnh, em thích làm sách ảnh, xem cũng tiện
Giang Khoát nhìn tin nhắn này của Giang Liễu Liễu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!