Giang Khoát không hé răng một lời, nhanh chóng cho điện thoại vào trong túi.
Nhưng lúc cầm điện thoại lên, cậu phát hiện vừa rồi chiếc điện thoại bị cậu đập màn hình vào cái compa.
Thôi xong.
"Đến giờ mà vẫn cà lơ phất phơ…" Giảng viên vẫn tiếp tục nói.
Nhưng Giang Khoát không để ý nghe lắm, tay cậu nhét trong túi nhanh chóng lần sờ màn hình chiếc điện thoại, thấy vẫn láng o.
"Ai mà còn để tôi thấy đang nghịch điện thoại nữa thì giờ học này coi như vắng mặt," Giảng viên nói,
"Đến lúc thi không qua môn cũng đừng hối hận!"
Giang Khoát khe khẽ thở ra một hơi, ngoan ngoãn cúi đầu.
Giảng viên rất tức giận, nhưng không hiểu vì sao chuyện này lại khiến Giang Khoát cảm giác hơi có chút vững dạ.
Giống như quay lại cuộc sống thời cấp ba quen thuộc.
Đoàn Phi Phàm cũng không dám nói chuyện riêng với cậu nữa, sau khi giảng viên giáo huấn xong, mọi người đều ngoan ngoãn khác thường, mấy người ngủ gật lúc này đột nhiên trông như thể đã ngủ suốt hai ngày liền, tràn đầy năng lượng.
Hết giờ học, Đoàn Phi Phàm đứng dậy kéo cậu một cái: Đi xin lỗi đi.
Hử? Giang Khoát ngẩn người.
"Đi xin lỗi giảng viên đi, nhanh lên," Đoàn Phi Phàm nói,
"Lão bà bà đó trước đây đã trừ luôn 20 điểm của người vắng mặt đó…"
Nghiêm vậy sao?
Giang Khoát rất ngạc nhiên,
"Vừa rồi cô ấy đâu có nói sẽ coi như tôi vắng mặt đâu?"
Không nói, Đoàn Phi Phàm nói,
"Đi thể hiện chút hối cải đi, lỡ cô ấy khó chịu với cậu, lần sau cậu ngủ gật thì cô ấy cũng coi như cậu vắng mặt luôn."
Được. Giang Khoát đứng dậy, đi về phía cửa phòng học.
"Biết phải nói gì chưa?" Đoàn Phi Phàm hỏi.
"Hay là cho tôi mượn cái miệng của cậu đi?" Giang Khoát quay đầu lại nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm thu dọn đồ đạc của hai người, ra khỏi phòng học, xuống dưới lầu đợi Giang Khoát.
Sắp tới ngày đi gặp bố rồi, Giang Khoát sáng nay có nhắc tới chuyện Giang Liễu Liễu đã sửa xong một loạt ảnh, lát nữa sẽ gửi cho cậu sau.
Vừa rồi chắc là Giang Liễu Liễu gửi ảnh cho cậu ấy, nhân tiện nói chuyện mấy câu. Xem ra đây là kiểu làm việc riêng rất thường thấy trong giờ học, trong một giờ học, Giang Khoát làm việc riêng kiểu này tới bảy tám lần, vậy nên cậu mới rất tự nhiên mà ghé sát lại hỏi một câu.
Không ngờ Giang Khoát lại tạo ra tiếng động lớn như vậy, màn hình điện thoại e rằng lại phải thay mới nữa rồi.
Đoàn Phi Phàm thở dài, không biết là nói chuyện gì, phản ứng kiểu này của Giang Khoát khiến cậu thấy hơi ngượng.
Bình thường nhóm Hình mẫu nam sinh bọn cậu, trong tình huống này cứ ghé thẳng vào mà xem, khỏi cần hỏi. Quen thân tới một mức độ nhất định thì sẽ không giữ khoảng cách như vậy, kể cả có không cho xem thì người kia cũng giằng lấy mà xem.
Nhưng với Giang Khoát thì không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!