"Em thông báo để anh biết là anh không sao cả," Giang Liễu Liễu nói,
"Đồ của anh, em không có lấy không đâu đấy."
Cảm động ghê.
Giang Khoát nói.
"Vài ngày nữa là em rời nhà rồi, có việc gì, em sẽ không nắm được tình hình," Giang Liễu Liễu nói,
"Anh có chuyện gì thì tự gánh đi nhé."
"Anh mà có chuyện gì chứ!"
Giang Khoát nói,
"Em đi đâu? Trời lạnh thế này."
"Đi tìm nơi nào ấm áp." Giang Liễu Liễu nói,
"Thuê một căn phòng trốn một thời gian, em còn một đống việc chưa làm mà."
"Được rồi, chú ý an toàn."
Giang Khoát nói.
"Giáng sinh hoặc Tết ta, em sẽ qua kiếm anh nha." Giang Liễu Liễu nói, Anh nhớ nhà không?
Không nhớ, Giang Khoát nói, Đừng qua kiếm anh.
Anh lại làm thêm à? Giang Liễu Liễu hỏi.
"Anh không làm thêm cũng chẳng cần em gái ở bên cạnh." Giang Khoát thở dài.
"Vậy ai ở bên cạnh anh?" Giang Liễu Liễu hỏi,
"Thôi bỏ đi, tùy anh thôi, cứ lo anh lần đầu xa nhà lâu như vậy, xem ra kỳ thực anh vẫn ổn nhỉ."
Cực kỳ ổn luôn.
Giang Khoát nói.
"Vậy em cúp máy đây, chúc mừng năm mới." Giang Liễu Liễu nói.
Điều này có nghĩa là dự định trong năm nay sẽ không liên lạc lại với cậu nữa, Giang Khoát cười: Ở ẩn vui vẻ.
"Em cậu lại đi chơi à?"
Đoàn Phi Phàm hỏi.
"Ừ, một năm thời gian ở nhà của nó cộng lại chưa tới hai tháng, lần này coi như là khá lâu rồi đó," Giang Khoát ngẫm nghĩ rồi nhìn cậu,
"Lưu Bàn (Lưu mập) tên thật là gì?"
… Lưu Cẩn.
Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.
Ồ. Giang Khoát gật gù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!