Chương 4: (Vô Đề)

Ầy, đậu má. Lúc quay người lại, Đoàn Phi Phàm chỉ thấy kinh ngạc.

Cậu không biết Giang Khoát não tàn hay là quyết tâm gây sự, nhưng cậu sống bằng này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên có người dai dẳng trong vòng hai tiếng đồng hồ, dắt theo vệ sĩ không có đồng phục liên tục gây hấn với cậu.

Kinh ngạc cực kỳ luôn.

Sau hai giây kinh ngạc, Đinh Triết nói:

"Trâu bò thật, tiếng xe này."

"Cái đồ thiếu ôxy lên não." Đoàn Phi Phàm nghiến răng chửi.

Đổng Côn nhìn cậu, như thể tức thời chưa hiểu ra người cậu chửi là Đinh Triết hay Giang Khoát.

Nhưng lúc nhìn thấy Giang Khoát đang ngồi trong xe, vẻ mặt bình thản như thể chỉ giằng co thêm năm giây nữa là cậu ta sẽ ngủ mất, Đổng Côn có thể xác định chắc chắn người Đoàn Phi Phàm chửi là Giang Khoát.

Kiểu hành vi giở trò xong rồi dửng dưng như không thế này cực kỳ khiêu khích tính khí của Đoàn Phi Phàm.

Đến đây. Đoàn Phi Phàm tiến ra giữa đường, đứng đối diện đầu xe rồi giơ tay vẫy vẫy về phía Giang Khoát, Đến đây.

Phi Phàm, Đinh Triết vội vàng đi theo, Không cần phải thế.

"Chửi mấy câu được rồi," Đổng Côn cũng bước tới,

"Đụng xe thì thôi đi, đụng không nổi."

"Hai đứa mày bước vào lề!" Nhuệ khí của Đoàn Phi Phàm suýt nữa thì bị hai người này mỗi người một câu làm tiêu tan mất.

Đổng Côn với Đinh Triết không nói gì, nhưng cũng không đi, dù sao cũng là học trưởng, cái kiểu va chạm giữa tân sinh viên năm nhất hàng thật với tân sinh viên năm nhất hàng fake này, hai người phải đảm bảo chắc chắn sự an toàn cho cả hai bên.

Đến đây, Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát,

"Không phải cậu đang vội đi sao?"

Mẹ nó chứ… Giang Khoát thở dài, đưa tay vò trán,

"Đây là cái trò mẹ gì thế này?"

Đánh đi. Đại Pháo nói,

"Mày đã chủ động đến mức này, chẳng trách người ta hợp tác đến thế."

Nhịn chút đi. Giang Khoát nghiến răng.

Đúng lúc cậu định giơ tay chào Đoàn Phi Phàm rồi nói khó với cậu ta một câu thì Đoàn Phi Phàm đột nhiên hét lên: Qua hay không?

Giang Khoát vừa mới đưa giơ tay lên đến cạnh vô lăng, bị tiếng hét này làm cho giật mình suýt nữa thì đập tay vào mặt Đại Pháo.

Cậu đột nhiên nắm lấy vô lăng.

Chân cậu nhấn ga dồn dập.

Lớn bằng ngần này tuổi đầu, đây là lần đầu tiên đụng phải kẻ cậu đã muốn cúi đầu nhún nhường rồi mà vẫn không chịu bỏ qua.

Giang Khoát.

Đại Pháo túm lấy tay cậu.

Giang Khoát không để tâm đến Đại Pháo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!