Chương 37: (Vô Đề)

Sau khi lên tiểu học, Giang Khoát không bị người ta dùng từ đáng yêu để mô tả nữa.

Theo cách nói của mẹ cậu thì nghĩa là thời kỳ đáng yêu của cậu cực kỳ ngắn, sau khi vào tiểu học, do phải đi học làm bài tập, ngày nào cậu cũng đầy khổ sở hận thù, nhìn ai cũng khó chịu, vậy là hết đáng yêu luôn.

Vì vậy mà trong ký ức của cậu, không mấy khi cậu nghe thấy ai đó nói cậu đáng yêu, mà nếu có nghe thấy thì chắc hẳn sẽ cảm thấy kỳ quặc khó hiểu, huống hồ lại dùng từ bé đáng yêu mà nói cậu như thế này.

Đúng là khó hiểu.

Nhưng khi Đoàn Phi Phàm nói như vậy, không biết vì lẽ gì, từ giọng điệu tới ánh mắt, tất cả đều mang… vẻ chân thành, ngoại trừ việc khiến cậu bất ngờ ra thì hoàn toàn không có gì khó chịu.

Điều này khiến cậu vô cùng cảnh giác.

Giang Khoát, mày thay đổi rồi.

Mày đã trở nên thật hòa nhã, đến mức có thể chịu để người khác gọi mày là bé đáng yêu.

Cậu quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

Hử? Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại cậu.

Không. Cậu tiếp tục nhìn đằng trước.

Xe tiếp tục chạy thẳng, sau đó rẽ vào một con đường lớn, con đường này có lẽ dẫn ra ngoại thành, xe cộ ít hẳn và tốc độ giới hạn cũng lên tới 80.

"Nếu cứ chạy thẳng con đường này," Đoàn Phi Phàm nói,

"Thì sẽ tới một công viên giải trí cũ, bên cạnh có một cái hồ lớn."

"Cũng không phải là không biết chỗ vui chơi nào nhỉ." Giang Khoát nói.

"Hồi nhỏ tôi đã từng đi chỗ đó," Đoàn Phi Phàm nói,

"Chỗ này khoảng cách khá gần, bố tôi chạy xe máy chở tôi đi."

Chỗ cậu đi hồi nhỏ, Giang Khoát nhìn định vị, Giờ vẫn còn sao?

Không biết. Đoàn Phi Phàm nói.

Trong xe mở máy sưởi, cảm giác ấm sực, nhưng khi chạm vào cửa sổ là biết bên ngoài vẫn rất lạnh, gió cũng khá lớn.

Cảm giác này thật sự rất dễ chịu, giống kiểu lười biếng trốn trong phòng mà ngủ vào một ngày trời mưa lớn.

Mắt Đoàn Phi Phàm dần khép lại, đã lâu rồi cậu chưa được ngủ một giấc đã đời.

Công viên giải trí chưa phải là bị bỏ hoang hẳn, nhưng cũng đã bỏ hoang một nửa rồi.

Đường đi vẫn còn rất bằng bẳng, nhưng đèn đường đã hỏng khá nhiều, trong ánh đèn pha, có thể thấy hai bên đường toàn là những dải cây bụi không được xén tỉa gì, cùng những băng ghế sắt uốn.

Ban ngày tới thì chắc vẫn khá thoải mái, còn buổi tối tới đây thì hơi có cảm giác như liều mình xông vào nhà ma.

Vẫn chưa thấy cái hồ lớn mà Đoàn Phi Phàm nói, còn cổng chính khu công viên giải trí thì đã ở ngay trước mặt.

Giang Khoát đậu xe ở trước cổng cái gọi là công viên giải trí này.

Chính xác mà nói, đây không phải là công viên giải trí, mà đây có lẽ là một công viên nhỏ kiểu không thu phí, bên trong có lắp đặt vài thiết bị vui chơi cho trẻ em, kiểu như xích đu, cầu trượt.

Không biết ông hai Đoàn đã dẫn con trai tới chơi vào lúc nào, có lẽ là lúc cậu con trai vẫn còn rất nhỏ, vậy nên đã nói dối con trai rằng đây là công viên giải trí.

Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm đang ngồi trên ghế phó lái, ngủ say như thể đã đi Tây phương cực lạc. Cậu nhẹ nhàng xuống xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!