Dương Khoa không nói gì thêm, chỉ cố nói sau kỳ nghỉ lễ gặp mặt một cái, sau đó không liên lạc với Giang Khoát nữa.
Phía Đại Pháo cũng không rõ nguyên nhân, tin tức mà Đại Pháo nhận được vẫn dừng lại ở lần trước, khi Đại Pháo không biết có nên khai ra hành tung của Dương Khoa hay không.
Giang Khoát cũng chẳng buồn thắc mắc xem con người từ nhỏ tới lớn đều là học sinh giỏi đó tại sao đột nhiên lại xin nghỉ, tiếp đó còn thôi học đòi khởi nghiệp. Có thời gian để thắc mắc chuyện đó thì thà cậu nghĩ xem Đoàn Phi Phàm tại sao lại khỏi ốm nhanh như thế này còn hơn.
Hôm trước còn lên cơn sốt, chóng mặt xuống giường không nổi, ngủ một giấc, sớm tinh mơ hôm sau đã dậy gọi cậu đi làm rồi.
Dấu vết duy nhất còn lưu lại của trận ốm này có lẽ là vẻ mệt mỏi có thể thấy phảng phất trên mặt, cùng với vết trầy do bị Giang Khoát cào phía sau đùi cậu ấy.
Mấy ngày tiếp theo, cậu ấy vẫn cứ làm hết công việc một cách nhẹ như không, lại còn ngày nào cũng về Ngưu Tam Đao giúp gói hàng gửi đi.
Khi đám bạn về nhà nghỉ lễ lục tục quay về trường, lịch sử kiếm tiền mồ hôi nước mắt lần đầu tiên trong đời Giang Khoát đã hạ màn, số tiền đến tay còn không đủ để trang trải phí đổi màn hình điện thoại.
Cậu vốn định khi nào nhận tiền sẽ mua thêm quần áo, nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Và sau vài ngày nghỉ ngơi, cuộc sống làm thêm của Mã Tiếu lại phải tiếp tục. Do chủ xe bán đồ ăn sáng đã quay lại, cậu ấy không còn công việc bán đồ ăn sáng nên buổi tối lại phải tiếp tục tìm chỗ.
Giang Liễu Liễu đã gửi quần áo tới cho Giang Khoát, đây là niềm vui an ủi lớn nhất của Giang Khoát.
Nhưng khi đứng ở điểm chuyển phát nhanh của trường, nhìn bốn cái thùng khổng lồ thuộc về mình, cậu vẫn thấy hơi sửng sốt.
"Cậu có ở ký túc không?"
Giang Khoát gọi điện cho Đoàn Phi Phàm,
"Tôi có bốn cái thùng chất gần cao bằng một tầng lầu, có cách nào mang về phòng không?"
"Mang từng cái từng cái một đi."
Đoàn Phi Phàm nói.
"… Một cái cũng không nhỏ đâu." Giang Khoát giơ tay ra đo thử một chút.
"Hay là cậu cứ về trước đi," Đoàn Phi Phàm nói,
"Lát nữa tôi cùng cậu ra mang về."
Không phải, Giang Khoát hơi do dự, chuẩn bị quay về phòng trước,
"Cậu tới thì có ích gì chứ…"
Giang Khoát! Có người gọi cậu.
Giang Khoát quay đầu lại thì thấy ba nữ sinh, bên chân đặt mấy cái thùng.
Không biết là ai vừa gọi cậu, nhưng sau khi cậu quay đầu lại thì cả ba cô gái đều không nói gì.
Hả? Giang Khoát cúp máy.
"Giúp bọn tôi bê cái thùng này được không?" Cô gái cao đứng giữa chỉ một cái thùng khá lớn trên mặt đất, trông có vẻ là thùng nước trái cây hay gì đó.
Không được.
Tôi không muốn bê.
Bê tới đâu? Giang Khoát hỏi.
Ký túc. Cô gái cao nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!