[Pic by Mỹ Huệ]
Hồi nhỏ, Đoàn Phi Phàm rất thích giả bộ ốm, nằm trên giường nhăn nhó kêu la rên rỉ, chú thím lo lắng vây quanh, muốn ăn gì cũng làm cho, nói chuyện cũng dịu dàng tình cảm.
"Sức khỏe của cháu đúng là phải rèn luyện, cháu nhìn mọi người kìa Phi Phàm, họ có ốm bao giờ đâu, có làm người khác lo lắng bao giờ đâu!"
Lời của thím nói, Đoàn Phi Phàm vẫn luôn nhớ rất rõ. Cậu thực ra rất ít khi bị ốm, nghe nói từ khi cậu còn nhỏ, bố cậu đã để mặc cậu phát triển, thể chất cậu tốt, sức đề kháng mạnh.
Nhưng sau khi thím cậu nói vậy, cậu hầu như không ốm nữa.
Cho đến lần nằm viện gần đây, từ nhỏ tới lớn, đó là lần đầu tiên trong đời có nhiều người bên giường bệnh của cậu đến như vậy, người nọ tiếp người kia, chú, thím, Đoàn Lăng, bạn học…
Cũng là lần đầu tiên sức ép lớn đến vậy.
Không biết là ông trời muốn rèn luyện cậu hay là rèn luyện Giang Khoát, kiểu lên cơn sốt thế này từ trước tới nay, cậu chưa từng để tâm coi trọng, cứ cố chịu là sẽ qua thôi, không ổn thì uống mấy viên thuốc, vậy mà lần này lại kèm theo cơn chóng mặt.
Lần đầu tiên trong đời, cậu không tự lo được cho mình.
Cơ bắp toàn thân căng ra, xiết tới mức nhức xương.
Tâm trí hỗn loạn, ngủ rồi mà vẫn thấy bóng người lay động.
Rất nhiều bóng người, tất cả đều là Giang Khoát.
Trong mộng, Giang Khoát cứ nói mãi, cảm giác như cậu ấy chưa bao giờ nói liên hồi như vậy.
Cậu đúng thảm thật đó, lần nào ốm bệnh cũng một mình chịu đựng sao? Người ta thì giả bệnh, còn cậu thì giả như không bệnh.
Đúng thế.
Lần đầu tiên có người chăm sóc thế này, cảm giác thật thích phải không?
Ừ~ hứ~.
Có phải hơi thấy không muốn khỏi bệnh không? Cứ bệnh mãi thế này thì sẽ được yếu đuối mãi mà.
Đúng vậy.
Tôi chăm sóc cậu cũng mệt cực kỳ luôn đó.
Tôi thấy rồi.
Tay tôi sắp gãy luôn rồi này.
Sao có thể?
Cậu xem tay tôi đây này.
Giang Khoát đưa tay ra trước mặt cậu, cậu thấy phía trước cổ tay Giang Khoát là một quả bóng tròn, giống như tay Doreamon, không có bàn tay.
Tôi đệt!
Một giấc mộng đẹp đột nhiên biến thành ác mộng không ngờ tới.
Cậu đột nhiên mở choàng mắt ra.
Sau khi cơn choáng vì ánh đèn điện từ từ trôi qua, cậu nhìn thấy một nùi tóc trước mặt.
Trong lòng lại một phen kinh ngạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!