Chương 3: (Vô Đề)

[Design: Mỹ Huệ]

Kiểu hành vi bất lịch sự lại xen lẫn lịch sự thế này khiến Đoàn Phi Phàm cực kỳ khó chịu, trong một chốc, cậu không biết trên mặt mình phải mang thái độ gì cho thích hợp.

"Tụi mình cản đường rồi."

Đổng Côn kéo tay cậu một cái, rồi hạ giọng hỏi, Đây là xe gì vậy?

Đoàn Phi Phàm không để tâm đến Đổng Côn, cậu lại nhìn lướt qua người kia lần nữa rồi lùi lại nhường đường.

Nhưng sau khi phía trước đã không còn gì cản trở rồi, chiếc xe vẫn không lập tức phóng qua, mà thay vào đó, gần như một kiểu khiêu khích, chiếc xe tiến tới từng chút một với tốc độ chầm chậm theo kiểu Sao, không phục hả?, rồi cuối cùng, vào lúc cửa sổ xe ngang với chỗ họ đang đứng thì chiếc xe dừng lại.

Bị bệnh hả?

Đoàn Phi Phàm nhìn người trong xe.

Trong xe có hai người, người bên ghế phụ lái dáng tròn mặt tròn, trông cũng có thể coi là hòa nhã, vẻ mặt còn vương chút xấu hổ, trong khi vị cầm lái với vẻ mặt cao ngạo không thể tưởng tượng được thì tỏ ra khá bình thản.

Thậm chí ngay cả khi trả lời câu hỏi có phải bị bệnh không, người đó cũng vẫn bình thản như vậy.

Không. Người đó nói.

"Không bị bệnh thì lái xe vào trong luôn đi!" Đoàn Phi Phàm nhìn người này,

"Tìm người đậu xe thay ngài nữa hay sao?"

"Bãi đậu xe ở đâu vậy?"

Ánh mắt người trong xe rời khỏi khuôn mặt cậu, sau đó hướng vào Đổng Côn mặc áo gilê màu đỏ của đội chào đón tân sinh viên,

"Chào bạn học, bãi đậu xe ở đâu vậy?"

A. Đổng Côn đột nhiên được nhắc, ngớ người mất một lúc mới phản ứng lại,

"Xe riêng của bạn phải không? Xe của học sinh thì… trước giờ chưa gặp trường hợp này, bãi đậu xe có thể được đấy, nhưng lại không cho đậu xe người ngoài, bạn có thể làm thủ tục báo danh trước…"

"Tôi đưa em tôi đến nhập học," Người này chỉ người mặt mũi tròn xoe bên cạnh,

"Tôi là người nhà học sinh."

Người mặt tròn khẽ gật đầu: Chào học trưởng.

"… Nếu là người nhà học sinh thì bên phải con đường trước mặt có một bãi đất trống, chỗ đó là bãi đậu xe tạm thời."

Đổng Côn nói.

Cảm ơn. Người này gật đầu.

Không có gì. Đổng Côn cũng gật đầu.

Tôi là Giang Khoát. Người này từ trong cửa sổ xe chìa tay ra.

…. Tôi là Đổng Côn. Đổng Côn khựng lại hai giây rồi mới chìa tay ra bắt tay người kia.

Hai người bắt tay xong, ánh mắt Giang Khoát lại quay về với Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại người này.

Đoàn Phi Phàm nghĩ bụng, cũng không có gì phải ngại, chỉ là một cái bắt tay thôi mà, bắt thì bắt, đúng lúc cậu định chìa tay ra thì Giang Khoát khẽ mỉm cười, đạp chân ga, chiếc xe phóng về phía trước giữa một tràng tiếng ồn động cơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!