[Pic by Mỹ Huệ]
Mặc dù rất chán nản, và cũng rất mệt, nhưng Giang Khoát vẫn nhất quyết mời Đoàn Phi Phàm đi ăn ở tiệm hoành thánh hồi trưa.
"Tôi ăn hai tô, thêm trứng gà," Giang Khoát nói, "Cậu thì sao?"
"Giống vậy đi." Đoàn Phi Phàm nói.
"Đừng học theo tôi," Giang Khoát nói, "Cậu có thể ăn một tô, buổi tối cậu còn ăn malatang mà, không phải sao?"
"Malatang là chuyện của mấy tiếng nữa," Đoàn Phi Phàm nói, "Đủ thời gian để bao tử trống không rồi."
Phố đi bộ vào dịp lễ cực kỳ náo nhiệt, đặc biệt là vào buổi tối.
Ăn hoành thánh phải xếp hàng tới hai chục phút, trong khi ăn xong một bữa hoành thánh cũng chưa mất tới hai chục phút.
Lúc đi ra thì càng thấy đâu đâu cũng là người, lại còn có đủ loại tiết mục biểu diễn, khắp nơi huyên náo tiếng người.
"Cậu muốn đi chơi phố không?" Đoàn Phi Phàm hỏi.
"Không đi," Giang Khoát trả lời dứt điểm, "Hôm nay tôi đứng ở quảng trường, cả một ngày trời đã nghe đủ tiếng cười nói la hét, lại còn tiếng nhạc, giờ tiếng động lớn một chút là tôi đã cảm thấy không thở nổi rồi."
"Vậy thì về thôi," Đoàn Phi Phàm nói, "Ngày mai cậu ngủ một ngày nghỉ đi, trước giờ chưa mệt như vậy bao giờ phải không?"
"Mệt thì cũng không sao," Giang Khoát nói, "Chủ yếu là tức! Cũng không phải tức, mà mẹ nó cái gì cũng phải nín nhịn, muốn chửi không được chửi, muốn đánh càng không được, phải nhịn tới vậy đó."
Đoàn Phi Phàm cười, vỗ vai Giang Khoát: "Vất vả rồi."
"Trước đây cậu làm thêm, đã gặp đủ thứ chuyện phải không," Giang Khoát hỏi, "Không tức sao?"
"Tức chứ, nhưng làm sao được," Đoàn Phi Phàm nói, "Cũng không thể cứ nói là không làm nữa được."
Giang Khoát hơi chán nản, dù cho ăn no rồi nhưng vẫn mệt mỏi thấy rõ, nhưng giây phút cậu ấy chạm vào cái vô lăng, Đoàn Phi Phàm lập tức cảm thấy cậu ấy lại tràn đầy sinh lực.
Không chỉ là phục hồi sinh lực, mà còn là trở về trạng thái của Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia.
Một chiếc xe chắn ngang đằng trước họ, có vẻ như đang đắn đo phải vào theo tư thế nào để sau khi họ đi còn tiến vào chỗ đậu xe này.
Giang Khoát hơi sốt ruột bấm còi một tiếng, còn rồ ga mấy cái.
Lúc tài xế xe kia nhìn qua, cậu đưa tay ra vẫy vẫy về bên trái, ra hiệu cho chiếc xe kia tiến lên.
Tài xế xe đó lại nhìn về đằng sau, vẫn còn đắn đo.
"Ông ta sợ cái quái gì chứ?" Giang Khoát cau mày lẩm bẩm, lại rồ ga lần nữa, chiếc xe lao ra khỏi vị trí đậu xe, tốc độ hơi nóng nảy, cách chiếc xe kia nửa mét thì dừng lại.
Chiếc xe kia hết hồn vội phi lên phía trước quá nửa thân xe.
Giang Khoát cho xe chạy ra nhưng không rẽ trái chạy đi luôn, mà đậu chéo ở đó.
Bên phải quả nhiên vẫn còn một chiếc xe nữa, bánh trước của chiếc đằng trước đã quay sang bên trái, có vẻ như định giành chỗ đậu xe với chiếc xe lúc nãy không dám nhúc nhích hồi nãy.
"Thấy không," Giang Khoát nói, "Tôi rất khó chịu với loại người này, xe trước mặt đang tìm chỗ đậu, vừa mới định tiến vào một chút, đằng sau lại có một tên đần bám theo định lách vào chiếm chỗ, lại còn tự cảm thấy ta đây ngầu lòi."
Chiếc xe trước mặt bắt đầu lùi vào vị trí đậu xe. Bị Giang Khoát chặn đường, chiếc xe phía sau nổi giận liền bắt đầu bấm còi, cứ nhấn còi mãi không buông tay.
Giang Khoát chẳng buồn để ý, chiếc xe trước mặt nhìn chung đã lùi vào chỗ đậu xong rồi, cậu mới đột nhiên hạ cửa kính xe, mở nhạc, trong tiếng nhạc bùng nổ, Đoàn Phi Phàm thấy tài xế chiếc xe phía sau xuống xe.
Nhưng người kia chưa kịp tới, Giang Khoát đã đạp chân ga, thò tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy rồi lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!