[Design: Mỹ Huệ]
Nhà Đoàn Phi Phàm có người đang ngồi tù, đây là phán đoán đầu tiên của Giang Khoát.
Tấm thẻ gặp mặt này được dùng khi đi thăm nuôi, chắc là người khá thân thiết, nếu như là mối quan hệ bình thường, tấm thẻ này có lẽ sẽ không giữ lại, và còn để trong phòng như thế này.
Là bố cậu ấy chăng?
Giang Khoát nhớ lại lần trước, lúc nhắc tới bố, Đoàn Phi Phàm đã nói
"Ông ấy quản không được."
Câu nói đó khi ấy nghe xong cũng không cảm thấy có ý gì khác.
Bây giờ nghĩ lại, đích xác là không có ý gì khác, chính là nghĩa đúng như mặt chữ, là ông ấy quản không được, vì đang ngồi tù…
Giang Khoát mặc áo khoác vào, ngồi xuống bên bàn học.
Đinh Triết đã xé vỏ hai bộ bài mới, đang xào bài chung thành một.
Đoàn Phi Phàm xách chiếc ghế vào, đặt Cạch một tiếng bên cạnh Giang Khoát, ngồi xuống rồi nhìn cậu:
"Biết chọn ghê, lấy đúng cái áo mới nhất của tôi."
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm:
"Hay là tôi đi đổi cái khác nhé?"
Được đó. Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đứng dậy.
Ấy ấy ấy, Đoàn Phi Phàm túm cậu lại, kéo cậu ngồi lại xuống ghế, Chọc cậu đó.
Đánh gì đây? Giang Khoát nhìn bộ bài trên bàn.
Đinh Triết vẫn luôn tay xào bài, động tác đúng là khá trôi chảy, nhưng chọc tới chọc lui một lúc lâu mà vẫn từng xấp từng xấp chưa xào xong, cậu nhìn mà thấy mình như sắp mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.
"Nếu có sáu người thì chơi tiến lên đi," Đổng Côn nói,
"Tiền thừa tháng này của tôi đang đợi cậu đó."
Được, Giang Khoát gõ gõ bàn, giơ tay ra với Đinh Triết,
"Đưa đây, tôi xào bài cho."
Mau đưa cậu ta, Lưu Bàn bật cười,
"Có người chịu không nổi nữa rồi kìa."
Mời cậu mời cậu, Đinh Triết đặt bộ bài trước mặt Giang Khoát,
"Cho tôi học hỏi chút."
Giang Khoát cầm bộ bài, gõ xuống mặt bàn mấy cái cho vuông vức gọn gàng lại, sau đó chia làm hai xấp rồi bắt đầu xào bài.
Xong rồi, Đổng Côn chỉ Giang Khoát,
"Tôi có một linh cảm rất tốt, không hiểu sao tôi cảm thấy người này đúng là cao thủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!