Sao vậy? Lý Tử Nhuệ nhìn Giang Khoát.
"Không sao, bố tôi… qua chơi." Nghe tiếng mẹ cúp máy phía bên kia, Giang Khoát liền nhanh chóng mở cửa sổ chat với Đại Pháo.
– Cmn mày biết phải ko?
– Biết gì
– Sếp Giang qua đây
– Tao ko biết! Thật sự ko biết! Hai hôm trước ông ấy chỉ hỏi tình hình của mày, tao bảo bắt đầu vào học rồi
– Tốt nhất là mày ko biết thật.
Bôn Bôn sao rồi
– … Tốt lắm, cắn hỏng một cái dép tông của tao, nhưng ko thấy vụn dép đâu cả, chắc nó ăn mất rồi
Giang Khoát cất điện thoại vào trong túi, khẽ thở dài.
Sao thế? Đoàn Phi Phàm cũng hỏi một câu.
Bố tôi, Giang Khoát hạ giọng nói khẽ,
"Đã lên đường rồi, định qua ăn Trung Thu với tôi."
Hả? Đoàn Phi Phàm sửng sốt, Long trọng vậy sao?
Ai biết được, Giang Khoát nhíu mày,
"Tôi không hiểu là ông ấy cảm thấy tôi ở đây sắp chết nên tới, hay là tới để bắt tôi về nữa."
"Lỡ là nhớ cậu thì sao?"
Đoàn Phi Phàm hỏi.
Cũng không phải là không có khả năng này, Giang Khoát lại thở dài, tuy rằng khả năng là rất thấp.
Trước giờ cậu chưa từng sống ở trong trường, hồi cấp 3 cũng là đăng ký học ngoại trú, cậu không đồng ý ở trong trường, tài xế của sếp Giang ngày ngày đưa đón. Đây là lần đầu tiên cậu rời nhà lâu như vậy.
Nhưng cứng rắn như sếp Giang, người lúc nào cũng tuyên bố sẽ đánh gãy chân cậu, mà lại chạy qua ăn Trung Thu với cậu, chuyện này đúng là ngoài mong đợi.
"Cậu thấy bây giờ tôi xin nghỉ về nhà," Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm,
"Liệu có được duyệt không?"
Không đến mức ấy, Đoàn Phi Phàm nói, Bố đẻ mà.
"Lúc tôi chạy khỏi nhà, hai bố con tôi đã không nói chuyện với nhau hai tháng rồi," Giang Khoát nói,
"Chỉ vì chuyện có học trường này hay không, dù sao thì ông ấy cũng rất giận."
"Sao lại không cho cậu học ở đây?"
Đoàn Phi Phàm hỏi.
"Ông ấy cảm thấy tôi chỉ là kiếm lý do để yên thân dặt dẹo qua ngày." Giang Khoát giơ tay vươn vai một cái.
"Tôi cảm thấy có khi ông ấy nói đúng ấy chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!