[Design: Mỹ Huệ]
Đại Pháo ngồi bên ghế phụ, ngủ rất say, vẻ mặt thư thái cực kỳ tin tưởng vào kỹ năng cầm lái lão luyện của Giang Khoát.
Giang Khoát mở cửa sổ xe, một làn gió đêm mát lạnh lướt qua mặt, không khí trộn lẫn hương cỏ với mùi đất tràn vào mũi, cảm xúc đào thoát nãy giờ bốc lên bừng bừng bỗng bị gió thổi tản mát đi một chút, tâm trạng trở nên trống rỗng lập tức có chút hoang mang, Giang Khoát hạ tất cả các cửa sổ xe xuống.
Cơn gió ẩm ướt nhanh chóng tràn ngập khắp trong xe, thổi chiếc mũ Đại Pháo đang đội trên đầu bay luôn xuống ghế sau.
Chết tiệt!
Đại Pháo ngồi nhỏm dậy, sững người trong cơn gió mạnh mất mấy giây, sau đó mới nói được thành lời,
"Mẹ nó, tao cứ tưởng xe bị lật."
"Muốn lật đến thế thì tự nhảy ra đi."
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đại Pháo.
Đại Pháo xoa xoa mặt, lúc đưa tay ra sau định lấy mũ, ánh mắt Đại Pháo chạm phải cái công tơ mét.
"Thần xe ơi! Mày còn dám nhìn mặt tao sao?" Đại Pháo trừng mắt với cậu.
"Một trăm tám chục cây số! Mày điên rồi! Lát sẽ phạt tốc độ mày!"
"Tao mới tăng tốc chưa tới ba giây," Giang Khoát thả lỏng chân ga, tốc độ xe giảm xuống còn một trăm rưỡi,
"Đây cũng đâu phải trên đường cao tốc, là quốc lộ."
Đại Pháo ngẩn ra hai giây, ngó đằng trước một chút, ngoài khoảng sáng đèn xe là một vùng tối đen như mực, giọng Đại Pháo lập tức vọt lên một quãng tám:
"Mày mất não rồi hả? Quốc lộ thì không nguy hiểm hay sao? Mày biết tình hình xe cộ trước mặt thế nào à? Gầm xe cao đúng một đốt ngón tay thế này! Mày muốn bay luôn hả?"
"Nói thế là hơi quá rồi, ít ra cũng phải cao hai đốt chứ." Giang Khoát bị Đại Pháo hét đến ù cả tai, bực mình đạp chân ga, tốc độ xe lập tức trở lại 180.
Mãi cho đến khi Đại Pháo bật chế độ tấn công chửi rủa lẫn lộn cả tiếng phổ thông lẫn tiếng địa phương, tiếng chửi át cả tiếng xe, Giang Khoát mới giảm tốc, tấp xe vào lề đường.
"Thôi mời ngài lái luôn đi."
Giang Khoát mở cửa xe, cầm một lon Cola trong tủ lạnh mini rồi xuống khỏi xe.
"Mày buồn ngủ không, hay là hai đứa mình ngủ tại chỗ luôn," Đại Pháo cũng lấy một lon Cola, ngả lưng dựa vào ghế,
"Tao mà mệt là không được, lái không nổi."
"Lỡ sếp Giang sai người đuổi tới thì sao?"
Giang Khoát ngồi lên nắp capo.
"Nghĩ gì vậy, sếp Giang làm sao đoán ra được cái thằng ham hưởng thụ, tham sống sợ chết như mày mà lại có thể chạy vòng vèo theo đường quốc lộ", Đại Pháo nói,
"Ông ấy mà thực sự muốn xử lý mày thì cứ cho người tới luôn cổng trường tóm mày là xong chuyện rồi… Nhưng nhiều khả năng là ông ấy không nỡ."
"Có ai gọi điện cho mày chưa?"
Giang Khoát hỏi, đoạn mở lon Cola bằng một tay rồi ngửa cổ tu mấy ngụm.
"Sếp Giang chắc chắn đã báo cho bố tao rồi, bố tao có nhắn cho tao một cái tin, bảo tao cứ chết luôn ngoài đường đi, khỏi cần về nữa, giờ tao thuộc thành phần vô gia cư rồi."
Đại Pháo cũng dùng một tay mở lon Cola, rồi vẩy vẩy bàn tay dính đầy Cola trào ra,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!