Chương 18: (Vô Đề)

Đoàn Lăng giúp cả bọn chọn thịt, phần thái thịt và tẩm ướp còn lại thì giao cho thím.

Mấy người 119, dưới sự dẫn dắt của Đường Lực, đi "thăm thú" quanh chợ, Giang Khoát ở lại trong tiệm đợi Đại Pháo qua đưa Bôn Bôn đi.

Cậu với Đoàn Phi Phàm mỗi người một cái ghế gỗ nhỏ ngồi ở lối đi phía sau cửa hàng.

Giang Khoát nhận ra đây chính là lối đi hồi nãy cậu nhìn thấy Bôn Bôn, xem ra hồi nãy người ta định chạy về Ngưu Tam Đao, kết quả lại bị mình trói mất.

"Nếu tới lúc Đại Pháo nuôi không được nữa," Đoàn Phi Phàm xoa đầu Bôn Bôn, "Đừng vất đi, cũng đừng tự ý đem cho người khác, cứ đem nó về chỗ tôi, tôi lại kiếm chỗ khác cho nó."

"Đại Pháo không làm thế đâu," Giang Khoát nói, "Không thì tôi cũng đã chẳng nghĩ tới chuyện để nó giúp."

"Vậy sao?" Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, "Hai người cậu quan hệ thân thiết đấy nhỉ?"

"Tôi biết cậu muốn nói gì," Giang Khoát cười, "Tôi với nó không phải là thân thiết, chỉ là bạn từ nhỏ, tụi tôi cũng chẳng ưa nhau cho lắm."

"Tính khí cậu thế này mà lại có thể làm bạn từ nhỏ với người mình không thích sao?" Đoàn Phi Phàm hơi bất ngờ.

"Vì tụi tôi đều chẳng có bạn bè gì," Giang Khoát nói, "Cùng tụ lại với nhau thì ít ra còn có bạn." 

Đoàn Phi Phàm không nói gì, im lặng nhìn Giang Khoát.

Nếu nói Đại Pháo không có bạn bè gì, điều này vẫn có thể hiểu được, Đại Pháo có thể không phải là người xấu, nhưng cảm giác không thể thoải mái thật lòng với cậu ta, không thể xác định được lời cậu ta nói là thật hay giả.

Nhưng nếu nói Giang Khoát không có bạn bè gì…

"Trước khi tôi vào Đại học," Giang Khoát nói, "Từ mẫu giáo tới cấp 3 đều là học trường tư, toàn anh tài học bá, môi trường kiểu đó không dễ kết bạn, anh tài sẽ thấy bạn ngốc, học bá cũng sẽ thấy bạn ngốc."

Đoàn Phi Phàm cười một hồi lâu.

"Vậy có thể chuyển sang trường thường mà." Cậu nói.

"Bố tôi không đồng ý." Giang Khoát nói.

"Hơi bị thảm nhỉ," Đoàn Phi Phàm nựng cằm Bôn Bôn, "Anh Giang Khoát của mày có đúng là hơi thảm không?"

"Vẫn ổn," Giang Khoát đưa tay sờ cái mũi ươn ướt của Bôn Bôn, "Dù sao tôi cũng chẳng có mấy nhu cầu kết bạn, nên cũng chẳng có cảm giác gì."

"Đại Pháo cũng là bạn học của cậu hả?" Đoàn Phi Phàm hỏi.

"Không, nó học trường thường, tốt nghiệp cấp 2 xong là không học nữa," Giang Khoát nói, "Theo nghề bố nó, bố nó làm xây dựng, có thời gian thì nó giúp chạy việc ở công trường, rất tự do."

"Ồ." Đoàn Phi Phàm gật gù.

"Cửa tiệm này là của chú cậu hả?" Giang Khoát hỏi.

"Ừm," Đoàn Phi Phàm quay đầu lại nhìn vào trong tiệm, "Tiệm cũ rồi, khu chợ này tuổi đời bao nhiêu năm thì cửa tiệm này mở được bấy nhiêu năm."

"Vẫn được lắm, vừa rồi Mã Tiếu nhìn một cái là thấy thích ngay, còn bảo trông cao cấp nhất chợ." Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm bật cười: "Vừa đúng dịp nghỉ hè thì sửa sang lại đấy, trước đây không ổn đâu, Đoàn Lăng chịu không nổi, bắt chú tôi phải sửa."

"Chị ấy cũng dùng dao hả?" Giang Khoát hỏi.

"Vừa rồi hết hồn phải không?" Đoàn Phi Phàm nói, "Chị ấy tưởng mấy cậu tới kiếm chuyện đấy, chúng tôi hàng xóm có một tiệm lúc nào cũng không ưa nhau, mới hai hôm trước vừa ầm ĩ một trận, Đoàn Lăng hai ngày nay không đi làm, qua đây canh cửa, xem ra chị ấy tưởng là bọn họ lại giở mánh gì mới để kiếm chuyện."

"Bán thịt mà cũng phá chuyện làm ăn của người ta sao?" Giang Khoát nói, "Cũng đâu phải buôn bán gì lớn."

"Cậu đúng thật là…" Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, "Làm ăn lớn cũng đâu có ầm ĩ thế này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!