Giang Khoát quay lại nhìn Lý Tử Nhuệ.
Cậu chưa kịp lên tiếng, Lý Tử Nhuệ đã nhanh chóng xua tay: Đi đi.
Giang Khoát mở cửa ghế phó lái cho Lữ Ninh, Lữ Ninh ngồi vào xe rồi, cậu lại nhìn Lý Tử Nhuệ:
"Giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu đi chơi nhé?"
Ừ ừ ừ… Lý Tử Nhuệ gật đầu lia lịa, rồi lại xua tay lia lịa, Đi đi đi đi…
Giang Khoát lên xe, nhìn Lữ Ninh hỏi:
"Chị Ninh muốn đi đâu?"
"Em đi đâu chị đi đó, cứ cho xe chạy đi đã," Lữ Ninh cười cười,
"Người ra kẻ vào đều nhìn em kìa, ở đây không được đậu xe mà."
"Em cứ nghĩ mình đậu xe phía bên cạnh cổng cơ," Giang Khoát khởi động xe rồi nhấn ga, tiếng động cơ làm những người xung quanh đều ngoái lại nhìn lần nữa. Cậu thở dài cho xe chạy từ từ về phía trước,
"Trời mưa to quá, em cũng không nhìn rõ."
"Mưa là hồi đêm mà phải không?"
Lữ Ninh hỏi,
"Sao em lại lái xe được giờ đó?"
Nói ra dài lắm ạ. Giang Khoát nói.
"Dài chừng nào, có giải thích được việc em chạy ra ngoài lái xe sau giờ tắt đèn ký túc không?" Lữ Ninh cười hỏi.
"Em ra xe mở máy lạnh nằm một lúc," Giang Khoát nói,
"Vốn định ngủ tới khi trời sáng, nhưng nửa đêm mưa to kinh người, em chỉ sợ sét đánh xe một cái nổ cả xe lẫn người. Lữ Ninh cười cười không nói."Nói chuyện đi ạ,
"Giang Khoát đậu xe xong xuôi ở bãi đậu xe rồi xuống xe,"Có việc gì vậy?Thực ra cũng chẳng phải việc gì lớn,
"Lữ Ninh lấy từ trong túi ra một cái túi nylon, lót lên một băng ghế đá bên cạnh xe rồi ngồi xuống,"Thật sự chỉ là trò chuyện vài câu thôi.Lên xe đi ạ.Giang Khoát nói.Không sao,Lữ Ninh nói,Cảm nhận một chút ý thu, hiện tại trời cũng mát rồi mà. Còn cần máy lạnh không?
"Giang Khoát mở cửa xe rồi ngồi vào ghế xe:"Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn không cần ạ.Mấy hôm nay sống chung các bạn học thế nào?Lữ Ninh lại hỏi.Mấy bạn cùng phòng đều rất tốt, bên ngoài phòng thì em không quen,
"Giang Khoát nghĩ một chút rồi bổ sung một câu,"À, em biết Đoàn Phi Phàm.
"Không biết có phải do Lư Hạo Ba đã đến gặp Lữ Ninh không mà Lữ Ninh lại hỏi về quan hệ bạn học. Dù gì thì cậu cũng đã đánh Lư Hạo Ba hai lần, và Lư Hạo Ba cả hai lần đều không tìm được cơ hội đánh lại."Giang Khoát à,Lữ Ninh nói,Sao em lại vào học trường này?Em nhận được giấy gọi.
"Giang Khoát nói. Lữ Ninh bật cười:"Là gia đình bắt em nhất định phải học sao?Không phải,
"Giang Khoát cũng cười,"Để đến làm thủ tục nhập học, em hành lý còn không kịp mang, cứ thế chạy luôn ra khỏi nhà đấy.Vậy sao?
"Lữ Ninh hơi ngạc nhiên,"Chị tưởng em bị gia đình ép buộc tới học ở đây, dẫu sao thì em…
"Lữ Ninh huơ huơ tay không khí mấy lần rồi mới tìm ra được một câu:"Em tạo cho chị cảm giác em rất không vui.Em đúng là rất không vui,Giang Khoát nói,Điều kiện ký túc không tốt, đồ điện chỉ có đèn bàn, đèn trần, quạt trần với cái máy sấy tóc của em, tủ quần áo thì không đủ chỗ để đồ, thái độ học trưởng kiểm phòng thì tệ hại hết chỗ nói… Đương nhiên, bản thân em cũng có vấn đề, vấn đề của bản thân em, sau này em sẽ chú ý.Không không không,Lữ Ninh xua tay,Thực ra hiện tại chưa có ai nói với chị là em có gì không ổn, chị đến gặp em cũng không phải vì muốn em phải chú ý gì cả.
"Giang Khoát nhìn chị không nói gì."Bất kể vì lý do gì, trường này cũng là do em lựa chọn mà tới, mà lại còn là nhất định muốn tới,Lữ Ninh nói,Chị thấy em hiện tại cũng không có dự định thôi học đúng không?Đương nhiên là không ạ.Giang Khoát nói.Chính là thế đó. Một khi đã lựa chọn rồi thì đối với mấy chuyện tạm thời không thể thay đổi được, có thể…
"Lữ Ninh giơ một ngón tay lên kéo sang ngang một đường,"Chuyển dời sự chú ý đi một chút.
Tâm lý hụt hẫng chắc chắn là sẽ có, nhưng tìm kiếm những ưu điểm khiến bản thân thấy hài lòng thì sẽ tốt hơn là cứ chăm chăm vào những điểm bất mãn, đúng không? Bạn cùng phòng rất tốt mà?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!