Chương 148: (Vô Đề)

Giang Khoát chẳng mấy quan trọng sinh nhật của mình, gần đây bận mải thì lại càng chẳng có thời gian để ý tới. Nếu như không có Đoàn Phi Phàm nhắc tới thì có lẽ quá ngày, cậu cũng chẳng nhớ ra.

So với Đoàn Phi Phàm, đúng là cậu không để tâm mấy ngày kỷ niệm cho lắm. Nhưng sự trọng nghi lễ này của Đoàn Phi Phàm lần nào cũng khiến cậu cảm thấy thật mới mẻ, bắt đầu từ món quà lần đầu tiên là cái ống heo tiết kiệm to đùng ấy, Đoàn Phi Phàm ngày càng coi trọng mấy ngày kỷ niệm hơn, còn cậu thì chỉ ngày càng nhiều dịp hết hồn mà đón nhận.

Món quà bình thường nhất chính là cái la bàn.

Có thể là vì đó vốn không phải là món quà được Đoàn Phi Phàm đặc biệt dành riêng cho cậu.

Nói như vậy nghĩa là, Đoàn Phi Phàm chỉ chuẩn bị đủ kiểu quà cáp và nghi lễ sến súa cho riêng mình cậu mà thôi.

Chậc.Còn một hôm mới tới sinh nhật, Đại Pháo đang ở thành phố, dễ nhờ hơn nhiều so với Dương Khoa lúc nào cũng bận trăm công nghìn việc, vụ đặt nhà hàng cứ giao hết cho Đại Pháo.

"Nhà hàng mừng sinh nhật của cặp đôi yêu nhau là hai đứa mày mà cũng đến tay tao đặt?" Đại Pháo hỏi,

"Chứ không phải là tao chỉ phụ trách đặt tiệc buổi tối cho cả đám cùng ăn à?"

"Mày thấy tao giống người có thời gian không? Bài tập tuần này tao còn chưa làm xong, ngày kia đã phải nộp rồi," Giang Khoát nói,

"Tao còn phải đi học, ngày mai còn phải tới vườn thực vật…"

"Mấy hoạt động tiêu khiển thư giãn, nghỉ ngơi an dưỡng như đi chơi vườn thực vật mà cũng tính vào"không có thời gianhả? Đại Pháo vô cùng bất mãn.

"Ông mày đi học đấy nhá! Hay là mày đi hộ tao luôn đi?" Giang Khoát nói,

"Trải nghiệm thử chút xem nó thư giãn tới mức nào."

Được rồi, biết rồi, Đại Pháo thở dài,

"Mày bùng học một hôm không được hả? Tiết mục quan trọng như sinh nhật thế này, không đáng để mày bùng một hôm sao?"

"Nếu thật sự tao có ngày phải học lại hay cuối cùng không tốt nghiệp được thì chính là do mày hại tao." Giang Khoát nói.

"Sao lại thành tao hại mày rồi?"

Đại Pháo hét lên,

"Tao chỉ đưa ra ý kiến, mày cũng có định làm theo lời tao nói đâu!"

"Vậy mày còn nói nhảm làm gì," Giang Khoát nói,

"Cứ chốt vậy đi, là mày hại tao."

Cúp máy đây, Đại Pháo nói,

"Tao đi kiếm chỗ, với lại vừa rồi không có việc gì nên tao chạy qua Ngưu Tam Đao hỏi thăm Dương Khoa một tí thì gặp cái tay Phạm… Lão Phạm đấy."

"Phạm Lão Phạm làm gì mày à?"

Giang Khoát vội hỏi, Phạm Gia Bảo với Đại Pháo mà gặp nhau, tính khí hai người thế này chắc chắn sẽ cãi nhau.

"Không, tao là một vị sếp điềm tĩnh thế này cơ mà," Đại Pháo nói,

"Là anh ta nghe nói mày đang kiếm mặt bằng mở nhà hàng, nên tới bảo nhờ mày tìm thêm một chỗ, anh ta định mở thêm một quán café nữa."

"7749 cái quán trước đó của anh ta còn chẳng có mống khách nào kia kìa." Giang Khoát thở dài.

"Sau đó anh ta bảo hôm sinh nhật mày, buổi chiều sang tiệm anh ta chơi đi," Đại Pháo nói,

"Tay này đầu óc nhảy số cũng lạ thật, sinh nhật mày mà anh ta lôi cả đống người của mình tới chơi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!