Chương 13: (Vô Đề)

Câu này vừa nói ra là biết đây mới đúng là Đại Pháo ngông nghênh không não, chứ không phải là Hồ Chấn Vũ với bản lời thoại của sếp Giang.          

Sự khó chịu của Đại Pháo đối với 107 không hẳn kéo dài đến như vậy, nhưng khi thấy người liên quan đến 107 lại đặc biệt là chủ nhân của mình, xuất phát từ sự dai dẳng cố hữu của thiết lập nhân vật tự đặt cho bản thân, liền thuận miệng nói một câu kiếm chuyện và chọc tức rồi phủi tay – đây cũng là một hành động thường thấy.

Hy vọng sếp Giang có thể gửi cho cậu ta thêm một bản

"Cẩm nang giao thiệp giữa Hồ Chấn Vũ với các bạn học của Giang Khoát".  

Có điều Đại Pháo như thế này, Giang Khoát đã sớm quen từ lâu. 

Đại Pháo vẫn luôn là một tùy tùng đắc lực, từ nhỏ đã theo cậu vượt tường, trèo cây, leo nóc nhà, dỡ ngói, trêu mèo chọc chó, phá làng phá xóm. Trong những năm sếp Giang bận mải làm ăn, cậu có thể thành ra đồ nhu nhược bất tài trong mắt sếp Giang như vậy, không thể thiếu công của Đại Pháo.

Theo như Giang Khoát thấy, Đại Pháo tuy không phải là bạn tốt, chỉ là bạn từ nhỏ, nhưng đã là diễn viên quần chúng xuất hiện nhiều nhất trong vở kịch cuộc đời cậu, và là người thường trực duy nhất.

Mối quan hệ giữa hai người, theo như cách nói của sếp Giang, thì chính là lỡ có chết ở đâu thì bên cạnh nhất định phải có người báo tin dữ về nhà.

Đoàn Phi Phàm với Đại Pháo không thể có kiểu quan hệ như thế, thậm chí còn mang cùng một kiểu kích động khiêu khích một cái là nhào vô ngay.

Cậu rất thẳng thừng phớt lờ cái mệnh lệnh mà nghe như thể còn lùi một bước nữa thì sẽ bắt cóc tống tiền luôn của Giang Khoát.

Bị Giang Khoát đẩy sau lưng không thể tiếp tục lùi được nữa, cậu liền quay luôn người qua đối mặt với Giang Khoát.

"Cậu đây là mời khách tới ăn hay là hẹn đánh nhau đấy hả?" Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

Khoảng cách này khá gần, là kiểu khoảng cách khi nói chuyện không lọt tai liền lập tức đứng dậy đối đầu trước đã.

Giang Khoát không chỉ nhìn thấy sự khó chịu trong mắt Đoàn Phi Phàm, mà còn thấy rõ cả lông mi của cậu.  

Mời khách tới ăn, Giang Khoát nói,

"Bộ tôi bệnh hay sao mà hẹn đánh nhau?"

"Cậu có chắc vị kia cùng một cách nghĩ với cậu không?" Đoàn Phi Phàm nói xong liền quay người định đi ra.

Giang Khoát liền đưa tay chống luôn lên khung cửa, ngăn cậu lại.   

Đoàn Phi Phàm đành phải dừng lại một lần nữa, cậu với Giang Khoát hiện tại không có mâu thuẫn gì cần phải ra tay đánh nhau.

Phía dưới tay áo thun của Giang Khoát lộ ra một phần nhỏ hình xăm, nhìn có vẻ tràn đầy sát khí. Hôm trước lúc cậu ấy chống đẩy, không để ý trên cánh tay Giang Khoát lại còn có cả hình xăm.

Có điều nhìn kỹ thì phát hiện ra hình xăm này hóa ra lại là hình một sợi dây kéo.

… Thật khác thường.

Pháo à. Ánh mắt Giang Khoát lướt từ bên tai Đoàn Phi Phàm sang nhìn Đại Pháo đang đứng trong phòng.

Sao nào, Đại Pháo bước tới, Tao nói sai gì sao?

"Không nói sai gì cả, nói rất hay," Giang Khoát nói,

"Lần sau đừng nói nữa."

Đại Pháo vậy mà phản ứng rất nhanh, vừa nghe câu này lập tức hiểu ra, liền vỗ tay đánh bốp một cái:

"Hầy! Tôi nói câu này thật không phù hợp rồi. Tôi thật sự không có ý gì. Giang Khoát cũng không nói với tôi là ai sẽ tới, tôi lại cứ tưởng người tới sẽ là bạn cùng phòng cậu ta."

Vào ăn đi.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, Cậu không đói sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!