Giang Khoát mãi vẫn không nôn, nhưng ở trong toilet rất lâu, xem chừng trong người khó chịu. Đoàn Phi Phàm nằm trên giường nghe thấy tiếng cậu ấy chốc chốc lại mở vòi nước rửa mặt, rồi lại tắt vòi nước, nôn khan mấy tiếng, rồi lát sau lại mở vòi nước…
Mặc dù Giang Khoát lúc này rất thảm, nhưng những âm thanh hỗn loạn này xen lẫn tiếng ồn của máy lạnh mang đến cho Đoàn Phi Phàm một cảm giác bình yên lạ lùng không thể giải thích được. Và cậu vậy mà lại ngủ được, vào khoảng thời gian mà thường ngày cậu thực sự không thể ngủ nổi.
Ngủ một mạch tới lúc trời sáng.
Đã vậy lúc tỉnh cũng là do Đổng Côn gọi điện đến, gọi cậu cùng đi ăn sáng.
"Tụi mày mua trước giúp tao đi, tao vừa mới dậy." Đoàn Phi Phàm ngồi dậy nhìn xuống dưới. Giang Khoát trả phòng thật sớm, nhưng chiếc chăn bị cậu ấy vất dưới đất rồi đạp lên mấy bước thì cậu ấy không mang theo, vẫn vo tròn một cục để trên ghế.
Vậy cũng được, nể tình một ngàn rưỡi đấy.
Đoàn Phi Phàm xuống giường, nhặt chiếc chăn nhỏ trên ghế lên gấp lại.
Nhìn cái kiểu Giang Khoát vất quần áo thế kia, hiện tại cậu có lý do để hoài nghi rằng, liệu có phải cái chăn này bị rơi xuống đất rồi bị Giang Khoát tự mình giẫm lên mà cần phải vất đi không.
Có điều cái chăn cầm cảm giác rất thích, sờ một cái là biết hàng đắt tiền.
Nếu như Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia không cần nữa, cậu cũng chẳng ngại cầm về cho bà cô ở nhà.Lúc ra khỏi ký túc, Đoàn Phi Phàm phát hiện ra đêm qua trời mưa, đã thế còn mưa lớn, trên mặt đất vẫn còn đọng khá nhiều vũng nước, cảm giác nhiệt độ đã giảm xuống tới vài độ.
Căng tin đã vào thời điểm không còn là đông người nhất, mọi người ngồi rất rải rác, nhưng vừa bước vào cửa, cậu đã thấy ngay mấy người bọn Đổng Côn, Đinh Triết, cùng với Giang Khoát, Lý Tử Nhuệ đang ngồi vây quanh hai cái bàn.
Đinh Triết cái đồ mất gốc này đang ngồi bên cạnh Giang Khoát, vừa nhìn là thấy cố tình, chắc chắn là vì chiếc chìa khóa xe ngày mai.
"Lấy cho mày rồi này!"
Đổng Côn vẫy tay.
Đoàn Phi Phàm đi qua, vỗ vai Lưu Bàn với Tôn Quý, chào hỏi mấy câu.
"Hôm nay vẫn đi tập quân sự à?" Tôn Quý quay sang nhìn bộ đồ tập quân sự trên người cậu.
Ừm, Đoàn Phi Phàm ngồi xuống,
"Tối nay hai đứa mày đừng đi."
Sao vậy, Lưu Bàn vừa ăn vừa nói, Hẹn đánh nhau hả?
Cút. Đoàn Phi Phàm trả lời ngắn gọn.Đồ ăn sáng ở căng tin có khá nhiều món, Giang Khoát lấy một đống to.
Bình thường những loại đồ ăn này, có lẽ cậu sẽ chẳng có hứng thú gì, nhưng sáng sớm nay sau khi hạ sốt, cậu đói tới vàng mắt, chưa tới năm giờ đã vì đói quá mà tỉnh cả ngủ. Bây giờ đừng nói là mấy thứ cậu vừa lấy, mà tất cả đồ ăn trên bàn này, cậu cảm giác mình cũng có thể nhét vào bụng hết.
Điện thoại trong túi đổ chuông, cậu cũng cố ăn hết miếng hoành thánh cuối cùng trong bát rồi mới đặt đũa xuống, lôi điện thoại ra.
Vẫn chưa dậy hả?
Đại Pháo ở đầu bên kia hỏi.
Dậy rồi, Giang Khoát nói, Đang ăn sáng.
Còn sốt không? Đại Pháo nói, nghe âm thanh thì đúng lúc đang chuẩn bị đi ăn sáng.
Tiếng thang máy kêu Ting một cái, cùng giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên phục vụ
"Mời quẹt thẻ phòng của quý khách" vang lên trong âm thanh nền, tất cả đã cho thấy một cách hoàn hảo sự khác biệt về bữa sáng.
Giờ này phút này, Đại Pháo đang ăn sáng trong sảnh VIP tại khách sạn năm sao, còn cậu đang ngồi ở căng tin nhà trường, ăn hoành thánh, sủi cảo chiên, tiểu long bao, với quẩy, sữa đậu nành, cháo kê…
Hạ sốt rồi, Giang Khoát nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!