Chương 1: (Vô Đề)

[Design: Mỹ Huệ]

Giang Khoát đứng ngoài ban công phòng ngủ, lúc cúi đầu nhìn thấy trên màn hình điện thoại tín hiệu của Giang Liễu Liễu gửi đến, cậu lập tức nắm lấy lan can nhảy khỏi ban công.

Phòng ngủ nằm trên tầng ba, chếch bên dưới là cái hiên rộng trước phòng tập yoga của mẹ, có nhắm mắt nhảy xuống cũng không vấn đề. Dù biết mẹ không có nhà, sẽ chẳng có ai thấy mình, nhưng Giang Khoát vẫn không nhịn được nhìn vào cửa sổ một cái.

Dì Lưu tay cầm giẻ lau, tay vịn cửa sổ đang nhìn cậu, mặt đầy kinh ngạc.

Cảnh tượng này thực ra có hơi bất ngờ, Giang Khoát vẫn giữ nguyên tư thế tiếp đất lom khom, hồi lâu vẫn không nghĩ ra có nên nhân tiện chào dì ấy một câu không.

Giờ này mà lau cửa sổ cái gì cơ chứ!

Có nhất thiết ngày nào cũng phải lau cửa sổ không?

Trong kế hoạch đào thoát vô cùng kín kẽ này, không hề có option

"Dì Lưu đang lau cửa sổ phòng yoga" kiểu này. Giang Khoát vội giơ ngón trỏ lên, nhưng cậu còn chưa kịp đưa ngón tay lên đến môi, dì Lưu – người chưa bao giờ chịu hợp tác với cậu – đã hét lên một tiếng:

Giang Khoát…

Đậu.

Giang Khoát vội nhảy lên giàn kệ bày chậu hoa bên lan can mái hiên và trèo qua đó.

"Giang tiên sinh, Giang Uất Sơn…" Dì Lưu kêu ầm lên và chạy ra ngoài lan can,

"Giang Khoát nhảy lầu rồi…"

Giang Khoát chạy về phía tường rào sân sau, nhưng trước khi tới được bức tường rào gần nhất, đầu tiên cậu phải vòng qua bể bơi, rồi lại phải vượt qua cái bồn hoa hai tầng, cuối cùng đạp lên cái hồ cá koi mà bố cậu xây vòng quanh mất nửa cái sân, rồi trèo qua tường, lúc đó mới hoàn thành được vụ đào thoát lần này.

Đang lúc bám vào tường, cậu chợt nghe thấy đằng sau có tiếng quát to.

Thằng chó này, Bố xuất hiện oai phong lẫm liệt,

"thân thủ được đấy chứ!"

Tiếng quát này làm Giang Khoát giật mình suýt nữa thì đạp một cú xuống hồ cá, cậu bám vào tường, liếc xuống dưới một cái, trong hồ này thả toàn là cục vàng cục bạc của bố, mà cục vàng đẳng cấp nhất vừa mới bơi qua dưới đũng quần cậu.

"Cố lên… Chạy nhanh chút nữa đi…" Tiếng bố cậu đầy vang dội, nhưng giọng điệu nghe ra lại rất ôn tồn,

"Lão Trần, phiền ông vất vả chút, kiếm vài người tới đập gẫy chân thằng kia rồi lôi nó về cho tôi."

Giang Khoát lập tức chuyển sự chú ý từ đám cục vàng cục bạc dưới ao về với lộ trình tẩu thoát, cậu đạp hai phát lên tảng đá và nhảy qua tường, miệng kêu lên:

"Đến trường con sẽ gọi điện cho bố!"

Lúc tiếp đất bên ngoài tường rào, cậu nghe thấy tiếng bố đáp lại:

"Mơ tưởng hão huyền! Tao sẽ hốt mày cả người lẫn trường luôn cho xem!"

Vậy thì đâu có được, vậy là phạm pháp!

Do không mang theo hành lý gì, thêm vào đó lại thoáng thấy truy binh đuổi tới, Giang Khoát chạy với tốc độ kinh người, thậm chí còn rút điện thoại bấm một số gọi đi.

Đại Pháo! cậu gào lên, Vào vị trí chưa?

"Chỉ cần đạp chân ga nữa thôi à." Giọng Đại Pháo nghe thật thư thả,

"Mày bị làm sao vậy, lên cơn hen à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!