Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Tay Lâm Cam run run, buông ra ngay tức thì.
"Tôi..."
Không biết nên nói gì đây, cô cứ xin lỗi mãi. Cả đoàn người trên xe đều tập trung về nơi này, mặt Chu Viễn Quang nháy mắt đã đen như đít nồi.
Sấm chớp ngoài cửa vẫn rền vang. Mây đen phủ kín cả bầu trời, thỉnh thoảng có tia chớp xé mây mà tới.
Chu Viễn Quang chỉ biết thở dài một cái.
Những người xung quanh không không ngừng than vãn vì trời mưa, lát nữa xuống xe sẽ thế nào.
Vừa đúng lúc đó, xe buýt cũng đến một bến nên dừng lại. Lâm Cam lén lút ngẩng đầu liếc sắc mặt Chu Viễn Quang, trong lòng ảo não. Chỉ vì lần túm nhầm này mà cơ hội liều chết xông lên của cô lại biến mất.
Lúc Lâm Cam còn đang suy nghĩ, đã bị kéo tay, đỉnh đầu vang lên giọng nói của ai đó.
"Xuống xe."
Chu Viễn Quang nhàn nhạt nói ra hai chữ, cũng không nghe ra tâm tư trong đó.
Sau đó, Lâm Cam thấy mình đang được anh kéo tay đi ra phía cửa sau. Hai người không che ô, lúc nãy khi chạy xuống xe đã ướt hơn nửa.
Chu Viễn Quang bước thẳng xuống, kéo Lâm Cam đi tới bến xe buýt đối diện. Lúc băng qua đường, Lâm Cam vẫn bị anh kéo đi, ngẩng đầu lại thấy anh đang cau mày nên không dám mở miệng, thật ra cô để ô trong ba lô...
Bởi trời mưa nên rất nhiều người trú mưa dưới trạm xe buýt, hai người căn bản không có chỗ đứng. Chu Viễn Quang nhìn một mái hiên chật kín này, chỉ đẩy Lâm Cam vào đó.
Toàn bộ quá trình vẫn không nói lời nào.
Lâm Cam nhìn sắc mặt khó coi của anh, cũng biết mình đã gây họa. Cô chỉ yên lặng mở ba lô, lấy ô ra định che cho Chu Viễn Quang.
Lúc Lâm Cam lấy ô, khóe môi Chu Viễn Quang hơi run rẩy.
Chiều cao của hai người khác biệt, hơn nữa mấy người bên cạnh lại chen lấn nên đợi Lâm Cam bung ô xong, mặt Chu Viễn Quang đã ướt đẫm.
"Xin lỗi, xin lỗi cậu."
Lâm Cam trợn tròn mắt, thấy tóc anh ướt nhẹp, bám sát vào mặt.
Đẹp trai quá là đẹp trai...
Sau đó, cô vội vàng bung ô, ngăn cách Chu Viễn Quang với màn mưa xối xả kia..
Chu Viễn Quang để mặc Lâm Cam che ô cho mình, cũng không để tâm đến ánh mắt kì lạ của những người xung quanh.
Lâm Cam lại nhìn trả mấy người đó.
Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy... Lấy công chuộc tội bao giờ à?
Chu Viễn Quang mở ba lô, lấy khăn giấy bên trong ra, nhẹ nhàng lau nước trên mặt mình. Lâm Cam nhìn động tác của anh, tuy sắc mặt có hơi đen nhưng cũng không mất kiên nhẫn. Môi anh mím chặt, ngón tay khớp xương rõ ràng đang cầm khăn giấy lau lau.
Lâm Cam vốn đang tim đập thình thịch, khi thấy Chu Viễn Quang đưa tay trái đến chỗ mình thì càng giật mình.
"Đưa tôi."
"Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!