Biên tập: TBB
Một đêm trước ngày thi, Lâm Cam không biết mình đang hưng phấn hay lo lắng nữa. Dù sao, tới 1 giờ cô mới ngủ thiếp đi, hơn 6 giờ một chút đã tỉnh.
Buổi sáng phải tới lớp tập hợp, thầy Trương Cương phát giấy dự thi.
Trong lòng Lâm Cam hốt hoảng không thôi: "Thầy, hôm qua em chỉ ngủ 4, 5 tiếng thì làm sao bây giờ?"
Thầy Trương Cương cầm tập giấy dự thi gõ vào đầu Lâm Cam. Thầy giơ lên rất cao, nhưng rơi xuống lại nhẹ nhàng: "Cho em cái tát thức tỉnh là được rồi."
Lâm Cam nhìn thầy còn tâm trạng để đùa, trong lòng càng khó chịu hơn.
Thầy Trương Cương liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư cô: "Được rồi, em sợ gì chứ, đừng không có tiền đồ như vậy. Hơn nữa, em nhìn các bạn học trong lớp xem, có mấy người hôm qua có thể ngủ ngon? Ngủ 4, 5 tiếng đã đủ tinh lực để chống đỡ cả ngày hôm nay rồi."
Lúc đầu Lâm Cam mở miệng cũng là muốn được thầy an ủi một chút. Dù sao, thầy Trương Cương đã dẫn dắt học sinh tốt nghiệp nhiều năm như thế, thầy cực kì có kinh nghiệm và lão luyện.
"Đi đi, chờ... chờ tin tốt của em và tên nhóc kia đấy."
Lâm Cam bị thầy nói vậy thì ngượng ngùng đứng lên, mọi khẩn trương và phiền não lúc nãy cũng biến mất không còn tăm hơi.
Nhóm tới trường thi ở Nhị Trung có xe chuyên chở, Chu Viễn Quang đứng ở dưới lầu xếp hàng, thấy Lâm Cam đi ra từ phòng học thì vẫy vẫy tay.
Lâm Cam gật đầu một cái.
Hai người không ai nói gì.
Đây là một trận chiến kề vai sát cánh.
____
Trận đầu tiên thi Ngữ văn rất khẩn trương. Giữa lúc thi, Lâm Cam phải gọi giám thị để mượn khăn lông lau mồ hôi tay. Không biết do bị thiếu từ đầu hay ăn bớt nguyên liệu, hậu quả là lông trên khăn rụng ra, nhưng điều này không gây ảnh hưởng tới Lâm Cam. Thi xong đi xuống, Lâm Cam đoán điểm thi thật lần này có lẽ không kém điểm thi thử bình thường là bao.
Tiếp theo buổi chiều thi Số học, đây cũng là môn siêu hạng của cô.
Lúc tập trung trong lớp vào buổi tối, Tiết Giai Kỳ đọc sách tới không nhấc được kính lên. Bạn học xung quanh đều nói đề thi số học năm nay thật biến thái.
"Sao lại thế này?"
Tiết Giai Kỳ gào khóc: "Tớ cảm thấy tớ không được."
"Thi xong rồi đừng suy nghĩ nữa, thi xong môn nào ném môn đó đi."
Lâm Cam suy nghĩ một chút, đưa tay vỗ nhẹ Tiết Giai Kỳ: "Hơn nữa, tớ tin cậu sẽ làm được, đừng lo lắng quá."
Lâm Cam rất ít khi thực hiện hành động như vậy. Có thể vì ít thực hiện nên Tiết Giai Kỳ lại cảm nhận được sự trân quý và khích lệ từ đó.
____
Tiếng Anh chính là chướng ngại lớn nhất đối với Lâm Cam, sẽ rất khó để có thể vượt qua môn mấu chốt này. Một năm cố gắng liều mạng học từ đơn, dù điểm số cũng cao hơn nhưng Lâm Cam vẫn luôn không đủ tự tin với tiếng Anh.
Trước khi thi tiếng Anh, Lâm Cam cố ý đi tìm Chu Viễn Quang.
"Đã bước một chân vào cửa rồi, đừng sợ." Thấy Lâm Cam đổ mồ hôi đầy trán, Chu Viễn Quang lấy khăn giấy ra lau cho cô.
"Hơn nữa, cậu không xem năm nay cậu học tiếng Anh với ai hả, có gì phải sợ." Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang phách lối như vậy, cũng biết anh đang an ủi để cô buông lỏng.
"Thật ra cẩn thận ngẫm lại thì thi đại học là để quyết định đoạn đường kế tiếp sẽ đi thế nào thôi."
"Không có gì phải sợ, dù con đường kia có thế nào, tôi cũng sẽ ở bên cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!