Chương 41: Ngốc, vì tôi không muốn chúng ta phải tách ra

Tác giả: Thanh Cù

Biên tập: TBB

Lúc rời giường ngày hôm sau, Lâm Cam không thấy Lâm Kiến Quốc đâu nữa. Xuống nhà ăn cơm, mẹ Lâm lạnh mặt. Lâm Cam đang chuẩn bị lấy bánh bao thì nghe mẹ Lâm đập đũa xuống bàn một tiếng vang dội.

Mi tâm Lâm Cam nhanh chóng co lại.

"Vất vả lắm bố mới trở về một chuyến, con không thể nhịn được à?"

Lâm Cam nhìn bà một cái, sau đó tiếp tục lấy bánh bao.

"Mẹ đang nói đấy, con có nghe thấy không?"

"Chỉ cần ông ấy trở lại, mẹ có thể bỏ qua tất cả những lỗi lầm trước đó đúng không?" Môi mẹ Lâm giật giật, sắc mặt xanh xao, không lên tiếng.

Lâm Cam bình tĩnh nhìn bà ấy, đánh vỡ mặt nạ bình tĩnh kia: "Mẹ, mẹ đừng lừa mình dối người nữa. Ông ấy vẫn tiếp tục sai lầm, không phải cứ quay về là đúng hết, cũng không phải cứ quay về là sẽ không đi nữa."

Lâm Cam nói xong thì không ăn sáng nữa mà ra cửa.

Tâm trạng không tốt, phải gặp Chu Viễn Quang trong lòng mới thấy chút ấm áp.

___

Ngày nghỉ lễ Quốc khánh nhanh chóng kết thúc, đã tới ngày trở lại trường học.

Cuộc sống mỗi ngày vẫn trôi qua, thời gian của lớp 12 lại càng cấp bách. Con số nhỏ trên bảng đen mỗi ngày một nhỏ đi. Mùa thu dần thay áo, gió Bắc bắt đầu mạnh lên. Lớp lá cây xanh rì của Ngu Thành dần chuyển vàng, sau đó vùi lấp dưới bùn đất.

Học kì I sắp kết thúc. Cuộc sống học tập của Lâm Cam và Chu VIễn Quang vẫn chậm rãi bổ sung cho nhau. Có lẽ vì giữa họ không tồn tại những người khác nên trừ bỏ vui vẻ thì có rất ít những điều buồn phiền khác.

Trong tiếng la hét "ngược cẩu" của Tiết Giai Kỳ, họ bắt đầu đón chào lễ Giáng Sinh.

Kì nghỉ của lớp 12 rất ngắn, số lần Lâm Cam trở về nhà cũng cực ít. Cô ở đây 2 tháng nhưng nghe mẹ Lâm nói bố Lâm chưa về nhà thêm lần nào.

Những đứa trẻ vẫn luôn yêu thích ngày lễ "phương Tây" này, dù... trường học không cho nghỉ.

Trước lễ Giáng sinh một tuần, học sinh các cấp ở trường đều nổi lên việc mua túi đựng táo xinh đẹp. *

* Người Trung Quốc thường tặng nhau quả táo để trong những chiếc hộp/túi giấy siêu xinh vào lễ Giáng Sinh.

Có lẽ bị đè nén quá lâu, học tập bình thường lại khô khan, học sinh lớp 12 cũng mượn ngày lễ này để điên cuồng một thời gian.

Đến đêm Giáng sinh, hành lang khu phòng học nhốn nháo toàn đầu người. Tất cả đều leo lên leo xuống để tặng nhau những trái táo.

Dù không phải chưa ăn táo, nhưng Lâm Cam vẫn muốn được Chu Viễn Quang bày tỏ. Sau khi tan lớp học buổi tối, anh cũng chưa có dấu hiệu gì. Ngược lại Kiều Dục cố ý tới lớp bọn họ tặng táo cho Lâm Cam. Lâm Cam tất nhiên không muốn tiếp nên bảo cậu ta trở về.

Tiết Giai Kỳ nhìn Lâm Cam uể oải thu dọn sách vở, đi theo trêu ghẹo cô: "Bạn học Chu chưa tặng táo cho cậu thật à?"

Lâm Cam vô lực lườm Tiết Giai Kỳ: "Chuyện đó còn có thể là giả?"

Vừa nói lại xoa hai tay vào nhau: "Có lẽ đã quên rồi."

Lâm Cam tiếp tục uất hận: "Cậu ấy là đồ ngốc."

Vừa nói xong thì cửa kính bị gõ. Lâm Cam quay đầu lại nhìn, đứng phía sau không phải Chu Viễn Quang thì là ai? Cách lớp kính, anh cố ý hà hơi vào khiến cửa kính nhiễm hơi ấm rồi lau khô.

Dù sao cũng cách một lớp kính, anh ở bên ngoài không nghe thấy cô nói. Lâm Cam vừa thu dọn sách vở, vừa hướng về phía Chu Viễn Quang nói.

"Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc ~" Sau đó còn làm mặt quỷ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!