Tác giả: Thanh Cù
Biên tập: TBB
Môi mỏng khẽ mở, nói ra hai chữ.
"Không được."
Lúc Lâm Cam ý thức được, Chu Viễn Quang đã rời đi bằng đường cửa sau. Cô thở dài một tiếng, cũng đoán trước sẽ nhận được câu trả lời này rồi mà.
Sau khi Lâm Cam ra khỏi lớp học thêm, vòng vo ở cửa mấy quán ăn gần đó cũng không thấy bóng dáng Chu Viễn Quang. Cô kinh ngạc trong lòng, không biết ăn một bữa cơm thôi mà anh chạy đi tận đâu.
Không lẽ... là sợ chạm mặt cô sao?
Lâm Cam tùy tiện vào một quán mì, lúc đang ăn vẫn tiếp tục suy nghĩ vấn đề này.
Thật sự sợ bị cô đuổi theo sao? Cô vẫn vừa nhai mì vừa suy nghĩ. Tới lúc ăn đến miếng mì cuối cùng, Lâm Cam vẫn không nghĩ ra vấn đề này.
Bình thường dù cô có ham chơi, nghịch ngợm, nhưng cũng chưa yêu đương bao giờ, chứ đừng nói đến theo đuổi nam sinh.
Nhìn cuộc hôn nhân của bố mẹ Lâm, cô chỉ cảm thấy hôn nhân đúng là nấm mồ tuổi trẻ. Nấm mồ này chôn hai người bọn họ, chôn vùi luôn cả cô.
Tình yêu là cái gì chứ?
Mẹ Lâm đi theo bố Lâm nhiều năm như vậy, từ nghèo hèn đến giàu sang, thứ gì cũng đã kinh qua, vậy mà cuối cùng bố Lâm không phải vẫn thay lòng sao?
Đúng là không đáng tin cậy.
Có điều, cho dù là vậy, cô vẫn luôn mong mỏi được gặp Chu Viễn Quang một lần, rồi lại một lần. Trong lòng liền bị ý nghĩ này làm suy chuyển.
Lâm Cam cúi đầu uống một ngụm nước mì, thỏa mãn thở ra.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ có đồ ăn mới khiến người ta vui vẻ nhất.
___
Ra khỏi tiệm mì, Lâm Cam rẽ vào cửa hàng bán đồ uống.
"Em uống gì? Vẫn nước chanh à?" Chị phục vụ rất thân quen với Lâm Cam.
Lâm Cam gật đầu một cái, sau đó như nhớ đến điều gì lại nhanh chóng lắc đầu: "Hai cốc đi ạ."
Chị bán hàng vừa làm nước, lại đưa lưng về phía Lâm Cam nói chuyện.
"Mua cho Tiết Giai Kỳ à?"
Lâm Cam ngồi trên quầy đợi, thờ ơ đáp: "Cậu ấy về nhà ăn cơm rồi ạ."
Chị bán hàng đưa một cốc nước chanh đã xong cho Lâm Cam, xoay người làm một cốc nữa: "Vậy em mua cho ai?"
Lâm Cam cuốn mấy lọn tóc vào đầu ngón tay, trước mắt lại như hiện lên khuôn mặt Chu Viễn Quang.
Cô thấy mình ai oán mở miệng: "Một người lạnh nhạt."
Lâm Cam vừa nói xong đã nghe chị bán hàng nói: "Chào mừng quý khách."
Cô theo bản năng hơi nghiêng đầu, vừa nhìn thấy người kia tay đã run lên, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Người đang đứng ở cửa kia, vai rộng eo hẹp chân thon dài...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!